Càn Vô Thanh đứng yên lặng
như núi trên lôi đài, tầm mắt thoáng cái đã tập trung ở trên người Càn
Kình. Sự bình tĩnh trước đó trong nháy mắt đã biến mất. Trong mắt hắn
bắt đầu xuất hiện sự phẫn nộ, khí tức giết chóc.
Hoắc Nhĩ Mông là một chiến huyết mạch Bạo Hùng vóc người rất cường
tráng, cánh tay to khỏe còn lớn hơn cả bắp đùi người bình thường. Trên
mặt hắn có một vết sẹo thật dài. Đây là một bằng chứng do cuộc chém giết sinh tử lưu lại. Vừa nhìn cũng biết là chiến sĩ cường đại chân chính.
- Càn Vô Thanh đúng không? Ta từng nghe nói, ngươi bị Càn Kình khi còn
rất yếu giẫm dưới chân, trở thành đá kê chân cho hắn thành danh.
Hoắc Nhĩ Mông lắc ngón tay to:
- Kém cỏi! Huyết mạch Tinh Linh Vương thật sự càng ngày càng kém. Không
chỉ bị người đánh tới cửa, hơn nữa trong trận mở màn của cuộc tranh tài
Tân Nhân Vương, Càn Vô Song đệ nhất thiên tài của các ngươi, để người ta ngồi ở trên ghế đánh tơi bời. Ngay cả gia chủ của các ngươi...
Hoắc Nhĩ Mông thở dài một tiếng cười nhạt:
- Càn gia, nên nhường lại chiếc ghế vinh quang cao nhất của chiến sĩ
huyết mạch! Hoắc Nhĩ Mông ta sẽ biến chuyện này thành sự thật!
Càn Kình khẽ gật đầu. Hoắc Nhĩ Mông này đúng là tay chiến đấu già đời,
Còn chưa bắt đầu khai chiến, hắn đã dùng lời nói tấn công muốn tâm tình
của đối phương hỗn loạn, sau đó sẽ chiến đấu càng dễ dàng hơn, từ đó tìm được sơ hở của đối thủ nhanh chóng giành thắng lợi.
Nhưng…
Hai mắt Càn Kình bỗng nhiên mở to. Hình như Càn Vô Thanh hoàn toàn không bị những lời quấy nhiễu đó làm ảnh hưởng! Hắn vẫn ổn định yên tĩnh. Rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì mới có thể trưởng thành đến mức như vậy? Thực lực của hắn rốt cuộc ra sao?
- Trận chiến Hoắc Nhĩ Mông đánh với Càn Vô Thanh, bắt đầu!
Hai chữ bắt đầu vừa lọt vào trong tai của mọi người, trong cơ thể Hoắc
Nhĩ Mông có một đạo Đấu Hồn trực tiếp lao ra khỏi thân thể. Đấu Hồn gấu
xám cực lớn còn chưa có hoàn toàn phóng ra, Càn Vô Thanh đã xuất hiện ở
trước mặt Hoắc Nhĩ Mông cường tráng. Năm ngón tay mở ra, trực tiếp ép
xuống gương mặt Hoắc Nhĩ Mông, sau đó nặng nề đè nó về phía mặt đất.
Ầm!
Giờ phút này, thân thể cường tráng của Hoắc Nhĩ Mông mềm nhũn giống như
tiểu hài tử, ở dưới áp lực bàn tay của Càn Vô Thanh, hoàn toàn không có
chút năng lực phản kháng ngã trên mặt đất. Cái đầu lớn còn nặng nề đập
vào mặt đất. Lòng bàn tay Càn Vô Thanh bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói
mắt.
Trong nháy mắt tiếp theo, lòng bàn tay Càn Vô Thanh ép vào gương mặt
Hoắc Nhĩ Mông bạo phát ra một lực trùng kích cường đại. Ánh sáng màu
vàng chói mắt hòa lẫn với máu từ trong kẽ ngón tay phun ra ngoài.
Ầm ầm!
Lôi đài ở dưới ma pháp trùng kích bỗng nhiên chấn động. Càn Vô Thanh đã
nắm đầu Hoắc Nhĩ Mông lên, ném cả người hắn như ném rác rưởi xuống dưới
lôi đài.
Thân thể Hoắc Nhĩ Mông giống như khúc gỗ, lăn vài vòng trên mặt đất,
cuối cùng gương mặt bị nổ hoàn toàn thay đổi hướng về phía bầu trời, cả
người đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Một đòn!
Càn Vô Thanh thậm chí còn chưa thi triển cả Đấu Hồn, chỉ một đòn vừa
rồi, đã đánh Hoắc Nhĩ Mông cường giả Đấu Hồn tứ cấp này hôn mê bất tỉnh.
Gần như tất cả mọi người đều ngây người. Nhanh như vậy đã đánh xong rồi
sao? Ngày hôm qua Càn Vô Thanh cũng sử dụng phương thức chiến đấu này hạ gục đối thủ.
Càn Vô Thanh chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn Hoắc Nhĩ Mông phía dưới lôi đài đã hôn mê lạnh lùng nói:
- Phế vật!
Tầm mắt Càn Vô Thanh chậm rãi chuyển động về phía trên người Càn Kình.
Bỗng nhiên hắn giơ tay lên chỉ về phía Càn Kình, sau đó lại chỉ xuống
lôi đài dưới chân:
- Ta sẽ ở chỗ này, đánh bại ngươi!
Càn Kình? Càn Kình!
Lúc này rất nhiều người mới phát hiện ra, Càn Kình hẳn phải đang tham dự trận đấu ở hội trường khác, không ngờ lại xuất hiện ở đây! Hơn nữa, Càn Vô Thanh, người đã từng bị Càn Kình một cước giẫm lên người, hôm nay
lại đưa ra khiêu chiến về phía Càn Kình.
Vong linh sao?
Càn Kình khẽ nhíu mày, hay là mình bị ảo giác? Vừa nãy trong nháy mắt,
trên người Càn Vô Thanh phóng ra khí tức vong linh? Hay là hắn có kỳ ngộ đặc biệt nào đó? Hắn tốc độ trưởng thành, rất nhanh! Thật sự quá nhanh! Nếu như dựa theo tốc độ bình thường, hắn căn bản không thể đánh bại
Hoắc Nhĩ Mông, chứ đừng nói là dễ dàng đánh bại đối thủ theo cách sỉ
nhục như vậy.
Càn Vô Thanh không đợi Càn Kình đáp lại, đã yên lặng tiêu sái xuống khỏi lôi đài. Thái độ toàn thân giống như lên đàn, khiến mọi người vô ý thức nhường đường cho hắn.
Càn Kình hiếu kỳ nhìn về phía Vô Danh, muốn xem người tập luyện đấu khí
Phong Vân này có ý kiến gì không. Nhưng Càn Kình lại phát hiện Vô Danh
đặc biệt yên lặng bình tĩnh, dường như không nhìn thấy Càn Vô Thanh.
- Tân Nhân Vương lần này...
Mắt Càn Kình thoáng chuyển động.
- Khắp nơi đều lộ ra không khí quái dị! Có người sử dụng đấu khí Phong
Vân, còn có người có thể trở thành vong linh... Như vậy tại sao vong
linh lại muốn tới tham chiến?
- Mau nhìn Bỉ Mông đi!
Mọi người kêu to một tiếng. Một chiến sĩ huyết mạch Lôi Báo của hoàng
triều Chân Sách đã bị đánh xuống khỏi lôi đài. Hắn muốn hai tay chống
xuống mặt đất đứng lên, lại dù làm thế nào cũng không thể đứng lên, chỉ
có thể đổi lấy là một lần thổ huyết khác.
Trên lôi đài, một Bỉ Mông cực lớn lông trên toàn thân tản ra ánh sáng
màu vàng, đang ngạo nghễ nhìn tất cả chiến sĩ ở đây, cuối cùng tầm mắt
cùng nhìn về hía Càn Kình.
Hoàng Kim Bỉ Mông Hư Thánh đỉnh phong!
Chiến sĩ huyết mạch Bỉ Mông nhập thánh, bộ lông sẽ phóng ra màu kim
hoàng thật sự! Mỗi Hoàng Kim Bỉ Mông nhập thánh đều là sự kiêu ngạo và
vinh quang của Man tộc. Thân thể cường hãn của bọn họ, khiến bọn họ có
ưu thế rất lớn khi đối chiến với đối thủ đồng cấp.
Mặc dù là mười đại chiến sĩ huyết mạch hoàng triều Chân Sách, đối mặt
với chiến sĩ Hoàng Kim Bỉ Mông cũng sẽ không chiếm được ưu thế gì. Hai
bên có thể đối chiến ngang hàng đã xem như là chuyện rất tốt.
- Đó chẳng qua là một cận vệ của vương tử Man tộc mà thôi...
Chẳng biết từ lúc nào Mộc Nột Chân Sách đã xuất hiện ở bên cạnh Càn Kình:
- Lần này, đại vương tử của bọn họ tự mình xuất hiện ở hoàng triều Chân
Sách chúng ta, hiển nhiên thật sự muốn biểu hiện một chút thực lực.
- Đại vương tử? Ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi sao?
Càn Kình thoáng nhíu mày.
- Đúng vậy, ba mươi lăm tuổi. Nếu như không có gì bất ngờ, thực lực của hắn hẳn là Thực Thánh mới đúng.
Mộc Nột Chân Sách rất nghiêm túc giải thích.
- Đúng vậy.
Càn Kình thở dài. Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương không phải chỉ có những
người khoảng hai mươi tuổi có thể tham gia thi đấu. Những người ba mươi
tuổi, thậm chí bốn mươi tuổi chỉ cần chưa tham gia thi đấu đều có thể
tham dự. Điều này ở một mức độ nào đó, đối với chiến sĩ nhỏ tuổi hơn
thật sự không công bằng.
Nhưng trên chiến trường từ trước cho tới bây giờ không có điều công bằng nào đáng nói. Hơn nữa mỗi lần diễn ra cuộc tranh tài Tân Nhân Vương,
người nhận được danh hiệu Tân Nhân Vương, dường như đều là người đặc
biệt trẻ tuổi.