Đang trên đường về cùng Linh Lan, bỗng một cơn mưa chợt ghé đến. Mưa rất to, Thiên Lộc loay hoay không biết phải làm sao, chợt nhìn xa, cậu thấy một cây cầu,cậu nghĩ dưới hầm cầu có thể trú mưa. Cậu quay sang Linh Lan, nắm tay cô ấy và chạy thật nhanh đến chổ trú.
Linh Lan bất chợt được Thiên Lộc nắm tay, cô rất ngạc nhiên nhưng xen đó cũng có sự xấu hổ trên gương mặt của cô, mặt cô dần nóng lên rồi đỏ ửng trên khuôn mặt.
Đến nơi, Thiên Lộc thở phào nhẹ nhỏm.
' Cậu ổn chứ? '
À.. ừ.. có lẽ tôi ổn... mà người tôi lạnh quá.....
Thiên Lộc nhìn Linh Lan, cậu cũng ngoảnh mặt đi vì quần áo cô ướt sủng đến nổi có thể nhìn thấy bên trong. Linh Lan cũng chợt nhận ra nên dùng tay mình vội che lại, cô rất bối rối vì chuyện bất ngờ này..
Người tôi... sao... nóng quá......
Linh Lan thều thào nói lên, cô dần mất đi ý thức, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu mờ dần.
' LINH LAN '
Cô ấy nằm quỵ xuống, người cô nóng quá! Thiên Lộc rất luống cuống trong tình huống này, cậu không biết mình nên làm gì đây. Rồi một ý nghĩ trong đầu cậu xuất hiện.
Xung quanh không còn mưa nữa, tạm thời cậu hãy ở đây chờ lúc tỉnh dậy vậy....