Edit by Link
Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Nhớ ra lúc trước bọn họ muốn giết cô, trái tim Phong Tố Cẩn lập tức trở nên lạnh lẽo. Đều là người nhà họ Phong, họ thật sự vẫn có thể xuống tay.
Nếu không phải Quân Mặc Hàn cứu cô, e là cô đã không thể ngồi đây nói chuyện.
Vậy nên khi Phong Tố Cẩn nghe được yêu cầu của Phong Diệc Viễn, cô chỉ cảm thấy châm chọc vô cùng.
Phong Diệc Viễn khẩn cầu nhìn Phong Tố Cẩn: “Tố Cẩn, thím hai của con...”
“Chú hai nói sai rồi, từ ngày cô ta muốn giết tôi thì đã không còn là thím hai của tôi nữa.”
“Tố Cẩn, Chi Bình trong đó thực sự không ổn, nghe nói đã bị cực hình mà thân thể cô ấy vốn đã không tốt. Coi như chú hai xin con, buông tha cho cô ấy, có được không?”
Phong Tố Cẩn nhìn người đang khúm núm van xin trước mặt cô. Chẳng biết nghĩ gì, một cơn lửa giận dâng lên, tay cô nắm chặt chén trà: “Vậy cha tôi thì sao? Lúc trước ai sẽ buông tha cho cha tôi, ai sẽ buông tha cho chị em chúng tôi?”
Chú hai của cô tính tình vốn nhu nhược.
Lúc trước, Phong lão phu nhân đối xử với chị em bọn cô như thế nào, hắn đều nhìn thấy nhưng cũng chưa từng nói giúp một câu.
“Tố Cẩn, chú hai biết những năm đó con đã chịu ủy khuất nhưng con cũng biết, Phong gia là do lão phu nhân quản lý, chú...”
“Chú hai nói những điều này để làm gì? Tôi chỉ hỏi chú hai một vấn đề, chú hai có biết vì sao cha tôi lại bị đụng thành như thế hay không? Chuyện năm đó, chú biết được bao nhiêu?”
Nghe xong câu hỏi này, sắc mặt Phong Diệc Viễn lập tức thay đổi: “Chú, chú không biết...”
Phong Tố Cẩn liên tục cười lạnh: “Chú hai, chú đang nói láo!”
“Tố Cẩn, con... con đừng hỏi chú nữa, chú thật sự không biết...”
Lời nói của Phong Diệc Viễn cũng bắt đầu mất tự nhiên.
Lồng ngực Phong Tố Cẩn xông lên một cơn lửa giận. Cô bỗng đứng lên, đập bàn đánh “bụp” một tiếng.
Ánh mắt Phong Tố Cẩn lạnh lẽo trừng Phong Diệc Viễn: “Chú hai không nói tôi cũng biết, chuyện của cha tôi là do Phong lão yêu bà sắp đặt, đúng không?”
“Tố Cẩn, con, con sao lại... Bà ấy là bà của con...”
Đáy mắt Phong Tố Cẩn hiện lên sát ý lãnh lẽo: “Sao tôi lại biết, đúng không? Hừ, lão yêu bà chính là lão yêu bà, bảo tôi khách khí với bà ta? Đừng hòng!”
Ngừng một chút, Phong Tố Cẩn tiếp tục nói: “Chú hai, tôi sẽ tìm được chứng cứ đối phó với lão yêu bà, còn cả con gái Phong Tâm Tinh của chú, bảo cô ta cẩn thận một chút, tôi đã không phải Phong Tố Cẩn của trước kia!”
Phong Tâm Tinh cũng không phải người ngu xuẩn, từ nhỏ đã thích đoạt đồ vật từ tay cô. Lần này, ai dám làm gì những người bên cạnh cô, cô sẽ liều mạng với kẻ đó.
Phong Tố Cẩn rời khỏi phòng ăn, tâm trạng thật sự không tốt. Cô muốn gọi điện cho Quân Mặc Hàn nhưng nghĩ anh đang làm việc nên chỉ gửi một tin nhắn.
Quân Mặc Hàn đang ở văn phòng xử lý văn kiện, điện thoại vang lên một tiếng “đinh“.
Đây là điện thoại tư nhân của anh. Anh mở ra xem, là vợ nhỏ của anh gửi tới.
“Mặc Hàn, anh đang bận sao? Lúc nào tan tầm?”
Lúc anh làm việc, cô rất ít khi gửi tin nhắn hay gọi điện thoại. Hiển nhiên, hôm nay cô đã gặp chuyện gì đó.
Quân Mặc Hàn đứng dậy chuẩn bị đi tìm Phong Tố Cẩn nhưng nhìn những văn kiện trên bàn, anh dìm ý nghĩ này xuống, gọi thư ký vào.
“Cốc cốc —”
“Vào!”
“Thị trưởng Quân, ngài có chuyện gì muốn dặn dò sắp xếp sao?”
Nghe giọng nữ đột ngột vang lên, động tác trong tay Quân Mặc Hàn dừng lại. Ngẩng đầu, tia lạnh lẽo tỏa ra từ đáy mắt anh: “Cô là ai? Ai cho cô vào đây?”
Phong Tâm Tinh nhìn người đàn ông trước mặt. Ống tay áo sơ mi cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần ngồi ở đó cũng có thể khiến người khác kinh ngạc, hơn nữa dung mạo và khí chất thật sự quá mị hoặc.
Từng ở nước ngoài, cô ta cũng đã gặp rất nhiều người nhưng không một người đàn ông nào có thể giống như thị trưởng Quân trước mặt.
*
Kết thúc Quyển 1, chúc mừng ❤
Cuối cùng thì Q1 cũng đã kết thúc, cảm ơn các bạn độc giả đã gắn bó suốt vài tháng qua, hi vọng sẽ gặp lại các bạn ở quyển tiếp theo.
Hiện tại mình sẽ tạm nghỉ bên này và edit 2 bộ còn lại cho đến 10 chương và khai trương Quyển 2 nhé ❤
Follow bọn mình để nhận được thông báo mới nhất nha!
Hãy cảm ơn cả bạn beta đáng yêu vừa gia nhập team nữa á ❤