Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 152: Chương 152: Chỉ cần anh muốn thì cô sẽ cho




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Quân Mặc Hàn biết việc anh sắp xếp một loạt chuyện đối phó với Phong gia như thế là có chút kích động, cũng biết tiếp theo sẽ có chút phiền phức. Rõ ràng là từ lúc anh nhậm chức, bộ kiểm tra kỷ luật vẫn luôn chờ đợi điều tra anh, tìm ra nhược điểm.

Anh vẫn luôn đúng quy đúng củ, không có gì có thể để bọn họ tra được nhưng lần này không nghĩ tới bọn họ sẽ để mắt đến.

Nhưng Quân Mặc Hàn cũng không hối hận, xung quan giận dữ vì hồng nhan, đơn giản là trong lòng anh không thoải mái, muốn xả giận thay Phong Tố Cẩn.

Chờ đến buổi trưa Phong Tố Cẩn mới hoàn toàn tỉnh lại.

Lúc sáng Khâu Văn Tranh có tới một lần, kiểm tra xong chỉ nói trong lòng Phong Tố Cẩn đè nén căng thẳng quá lâu, lần này phát bệnh rào rạt như thế cũng là để cô kích phát khí lạnh nhiều năm ra ngoài.

Bất quá hết sốt là tốt rồi.

Quân Mặc Hàn trông một đêm, cho đến trưa cũng không đi làm, anh cũng không thể ăn được gì cả.

Nhìn thấy Phong Tố Cẩn tỉnh lại, tinh thần căng thẳng của anh mới được thả lỏng, anh sờ lên đầu cô.

“Cuối cùng cũng tỉnh.”

Phong Tố Cẩn mê mang.

“Em ngủ rất lâu sao?”

Quân Mặc Hàn nhìn thần sắc mông lung của Phong Tố Cẩn liền biết có lẽ cô không nhớ rõ những chuyện tối hôm qua. Vẻ mặt của Quân Mặc Hàn mang theo một tia trìu mến.

“Từ hôm qua đến trưa hôm nay em vẫn luôn ngủ, tối hôm qua phát sốt lặp đi lặp lại khiến anh rất lo lắng.”

Phong Tố Cẩn chống mình ngồi dậy, phát hiện cả người đều yếu ớt vô cùng, lập tức lại ngã xuống trên giường. Vẫn là Quân Mặc Hàn lắc đầu ôm cô ngồi dậy, lót gối sau lưng cô.

“Thời gian em ngủ rất lâu, phát sốt đổ rất nhiều mồ hôi, hiện tại thân thể sẽ bị suy nhược, đợi một lát anh làm cho em một chút đồ ăn, em ăn vào cũng sẽ tốt hơn một chút.”

Phong Tố Cẩn có chút áy náy nhìn Quân Mặc Hàn.

“Em không sao, anh cũng không cần vì em...”

Quân Mặc Hàn cúi đầu hôn lên cánh môi Phong Tố Cẩn, chặn lại lời nói của cô.

“Đồ ngốc, em là vợ của anh, chăm sóc em là trách nhiệm của anh. Nếu như áy náy như vậy thì sau này cố gắng chăm sóc thân thể của mình cho tốt, biết không?”

Giọng nói của Quân Mặc Hàn nhỏ nhẹ, thanh nhuận dễ nghe. Gương mặt Phong Tố Cẩn đỏ lên, ngượng ngùng nhẹ gật đầu.

Quân Mặc Hàn nhìn sắc mặt sáng rỡ động lòng người của cô, không nhịn được mà trêu chọc.

“A Cẩn, lần trước lúc em chủ động cũng không thấy thẹn thùng thế này.”

Phong Tố Cẩn nghe lời này liền nhớ tới lúc trước cô vội vã muốn chứng minh, muốn cho anh nên bộc phát cảm xúc, mặt cô ngày càng nóng hơn.

“Em, hiện tại em cũng không có mắc cỡ.”

Quân Mặc Hàn nhìn vẻ mặt sinh động của cô, mỉm cười nhẹ nhàng sờ tóc cô, anh vẫn thích cô sống động như thế này chứ không phải là yếu ớt hôn mê.

Như thế này rất tốt.

“Ngoan, anh đi làm cơm, nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu thì gọi anh.”

“Để em, em là cơm là được.”

Phong Tố Cẩn có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi ở đáy mắt Quân Mặc Hàn, cô biết anh bởi vì chăm sóc cho cô nên mới như thế. Trong lòng cô đã sớm áy náy, làm sao còn để cho anh xuống bếp nữa.

Phong Tố Cẩn lo lắng muốn xuống giường lại bị Quân Mặc Hàn đè hai vai lại. Quân Mặc Hàn chăm chú nhìn vào mắt cô.

“A Cẩn, nghe anh, bây giờ em cần nghỉ ngơi, nếu như thật sự thương anh thì sau này nhớ đền bù cho anh là được.

Câu nói cuối cùng của Quân Mặc Hàn là có thâm ý khác, mà sau chớp mắt Phong Tố Cẩn cũng đã nghe hiểu. Cô xấu hổ, lông mi khẽ run, đáy lòng cũng run lên, nghe thấy khí tức đặc biệt trên người anh rồi mới nhẹ gật đầu.

Cô là vợ của anh, vốn là phải cùng anh phát sinh gì đó, chỉ cần anh muốn, cô sẽ cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.