Edit by PK & Beta by Rùa
_
Quân Mặc Hàn dùng sức xâm nhập vào bên trong Phong Tố Cẩn, bắt đầu tăng tốc nhanh dần theo từng động tác. Cô cảm giác vô cùng mãnh liệt, rên lên một tiếng.
Quân Mặc Hàn yêu thương ôm Phong Tố Cẩn, một bên vỗ về, một bên yêu cô.
Mặc dù anh đã kiềm chế hết sức có thể, muốn cho cô sự dịu dàng, nhưng mỗi lần đều chạm vào nơi sâu nhất của cô.
Quân Mặc Hàn thỏa mãn, thở dài bên tai Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, anh xấu, cũng chỉ xấu với em".
Giọng nói trầm thấp mang theo tiếng khàn, càng gây khiêu khích hơn bất cứ lời âu yếm nào.
Thân thể Phong Tố Cẩn ngày càng nóng.
"A Cẩn, anh chỉ muốn thương em, yêu em."
Anh rất yêu cô, chỉ có thể dùng cách này mới có thể biểu đạt được rõ ràng và chân thực nhất tình yêu ấy.
Phong Tố Cẩn cảm nhận được Quân Mặc Hàn yêu cô rất nhiều. Anh nhiệt tình, sung sức như thế này sao cô có thể không biết là anh rất yêu cô chứ.
Mơ mơ màng màng, mí mắt Phong Tố Cẩn cũng không mở ra được, thế nhưng Quân Mặc Hàn vẫn không ngừng lại.
Sức mạnh của anh và tình cảm từ đáy lòng anh hoàn toàn giống nhau, tình cảm nhiều bao nhiêu, anh càng muốn "yêu" cô nhiều bấy nhiêu.
Vì vậy, càng kéo dài, máu trong người Quân Mặc Hàn lại ngày càng sôi sục.
Phong Tố Cẩn được trải nghiệm đủ các loại tư thế, toàn thân mệt mỏi rã rời. Nhưng trong cơ thể cô lại có một loại cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp đó khiến cô ỷ lại, lưu luyến không muốn dứt ra.
Một lúc lâau sau, cô thật sự không chịu nổi: "Không, không được."
Quân Mặc Hàn càng hôn Phong Tố Cẩn sâu hơn: "A Cẩn, ngoan."
Quân Mặc Hàn dỗ dành Phong Tố Cẩn. Cũng không biết đã qua bao lâu anh mới chịu buông cô ra.
Quân Mặc Hàn tắm rửa sạch sẽ cho Phong Tố Cẩn rồi xuống bếp làm một ít cháo. Anh ôm lấy Phong Tố Cẩn, bón cô ăn từng miếng.
Toàn thân Phong Tố Cẩn không còn sức lực, chỉ có thể nằm và được Quân Mặc Hàn dịu dàng chăm sóc. Cô hưởng thụ sự dịu dàng và che chở của anh. Tuy toàn thân Phong Tố Cẩn mệt mỏi nhưng cô vô cùng hạnh phúc.
Cô ăn cháo xong, Quân Mặc Hàn lo cô còn đói nên đút cho cô ăn thêm ít cơm nữa rồi mới lau miệng cho cô, cẩn thận đặt cô trên giường, đắp kín chăn.
"Ngoan, em mệt rồi, mau nghỉ ngơi cho tốt đi."
Phong Tố Cẩn gật đầu, ngủ thiếp đi một lần nữa.
Quân Mặc Hàn ngắm Phong Tố Cẩn một lúc, chỉnh lại chăn và tóc cho cô.
Chỉ chốc lát, Quân Mặc Hàn che đặt tay lên trái tim mình, cảm giác khí lạnh đã tan đi không ít. Bây giờ, toàn thân anh như có một dòng nước nóng lan khắp cơ thể, chạy khắp các bộ phận, qua kinh mạch, để lại cho anh một cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Quân Mặc Hàn trầm lặng, vẻ mặt chấn động. Anh nhìn Phong Tố Cẩn thật lâu, chìm vào suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, anh rời phòng, đóng cửa lại rồi ra lệnh cho những người hầu chăm sóc Phong Tố Cẩn thật tốt.
Sau đó, Quân Mặc Hàn tổ chức một hội nghị. Chờ thời điểm tốt, anh sẽ dẫn theo Dạ Tinh và mấy người khác cùng hành động.
Phong Tố Cẩn ngủ không bao lâu thì tỉnh lại.
Cô cảm thấy rất kì lạ, giống như tất cả mệt mỏi đều biến mất.
"Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ năng lực hồi phục của cơ thể mình mạnh quá sao? Mà hình như cơ thể cũng đã có sức lực."
Khi vào phòng tắm, Phong Tố Cẩn nhìn bản thân ở trong gương, ngây người.
Rõ ràng người trong gương là mình nhưng cô lại thấy mặt cô đẹp lên rất nhiều, làn da trắng và các đường nét trở nên thanh tú hơn.
Cô nhìn vào gương một lúc lâu, vẻ mặt biến đổi. Chẳng lẽ anh và cô ân ái có thể khiến cô trở nên tốt hơn?
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!