Edit by Tiêu Nguyệt
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sắc mặt Mễ Lương Sắt trở nên vặn vẹo, trang dung trên mặt cũng vặn vẹo theo biểu tình của cô ta, phảng phất như sắp nứt ra.
Lại không có một tia dung mạo khí chất thường ngày của một danh viện.
“Anh, tin tức truyền thông bình thường đều không dám đưa tin về Mễ gia chúng ta, lần này, không biết là người nào đứng sau, mấy ngày nay truyền thông vẫn như cũ bắt lấy Mễ gia chúng ta không thả.”
Bề ngoài Mễ Lương nhìn như một con người tuấn lãng nhưng thật chất bên trong lại có một cỗ âm ngoan, hắn rót cho em gái của mình một ly nước.
“Đừng tức giận, lần này chúng ta phải lật lại cục diện.”
Mễ Lương Sắt nhìn vẻ mặt của anh trai mình, cô ta hiểu rất rõ hắn, híp mắt lại.
“Anh, có phải anh đã làm chuyện gì hay đắc tội với người nào không?”
Đáy mắt Mễ Lương Ngân hiện lên một tia sáng âm u.
“Chưa từng làm gì cả, chẳng phải em nhìn Phong Tố Cẩn kia không vừa mắt sao? Cho nên gần đây cũng chỉ sắp xếp người làm một số chuyện đối với cô ta.”
Nghe thấy ba chữ Phong Tố Cẩn, Mễ Lương Sắt liền có một loại cảm giác khó chịu.
Năm đó ở trường đại học Đế Đô A, mọi thứ của Phong Tố Cẩn đều mạnh với bọn họ, cuối cùng chẳng phải cũng bị khai trừ sao.
Sau này Phong Tố Cẩn chật vật trở về Bắc Quyền Thành, cũng không biết làm sao lại có tên trên danh sách lựa chọn của Lam gia, vẫn rất có bản lĩnh.
Nhưng hôm nay lại bị Lam gia vứt bỏ, hơn nữa còn là vứt bỏ tại hôn lễ, thanh danh xem như bầy nhầy.
Cô ta cảm thấy rất hả giận.
Nhấc lên ba chữ Phong Tố Cẩn liền khiến đáy lòng cô ta nghĩ tới một người, Nạp Lan Vân Thanh!
Cho nên cô ta làm sao có thể nhìn Phong Tố Cẩn mà thấy thuận mắt được, Phong Tố Cẩn càng trải qua không tốt, trong lòng Mễ Lương Sắt cô ta càng mừng thầm.
Đối với việc này, Mễ Lương Ngân cũng rõ ràng.
Mễ Lương Sắt bình tĩnh nói.
“Anh, chuyện ở quán bar là anh làm?”
“Không sao, bất quá sau đó cô ta được người cứu, người kia địa vị cũng không thấp, đoạn video ở quán bar cũng mất, người của chúng ta cũng âm thầm bị diệt khẩu, muốn tra cũng không tra được người phía sau kia là ai.”
Đáy mắt Mễ Lương Sắt hiện lên một đạo ánh sáng âm lương.
“Anh, phái người tiếp cận Phong Tố Cẩn, kiểu gì cũng sẽ biết được.”
“Không được, hiện tại Mễ gia như thế này, trước tiên giải quyết tình huống của Mễ gia cho thỏa đáng, nếu hiện tại phía sau cô ta có người nào làm chỗ dựa, chúng ta chính là đâm đầu vào họng súng, tác phong làm việc của người kia rất độc ác, vẫn nên im lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn.”
Mễ Lương Sắt nhìn anh trai của mình một chút, rất không muốn thỏa hiệp.
“Lương Sắt, em phải biết, có Mễ gia mới có chúng ta hiện tại, chúng ta mới có vốn liếng để hoành hành, nếu như Mễ gia cũng mất đi, em làm sao còn có thể giẫm người khác dưới chân.”
Câu nói này của Mễ Lương Ngân là nói đến trọng điểm, để Mễ Lương Sắt nghe hiểu.
Mễ Lương Ngân không ngừng cố gắng nói.
“Hơn nữa, kế hoạch chiếm đoạt Phong gia vẫn đang trong giai đoạn tiến hành, không có Lam gia bảo hộ, không có Phong gia, Phong Tố Cẩn cũng chả là cái thá gì.”
Sau khi nghe câu nói này, Mễ Lương Sắt mới thỏa hiệp.
“Phong Tố Cẩn, tôi sẽ không để cô sống dễ chịu!”
Mễ Lương Ngân biết trong lòng em gái mình có một cái chấp niệm, mà chấp niệm này dường như là khi lên đại học mới có.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ ràng nhưng hắn biết, chuyện này có quan hệ với Phong Tố Cẩn.
...
Một bên khác, Phong Tố Cẩn cầm cặp văn kiện, cẩn thận nghiên cứu một lần, bảo Dạ Mai lấy dưỡng da của Mễ gia đi làm chuyên môn kiểm trắc cơ cấu làm phân tích.
Nếu Mễ Lương Sắt đã muốn dùng phương thức như vậy để Mễ gia trở lại huy hoàng, vậy Phong Tố Cẩn cô cũng muốn dùng phương thức giống nhau, để Mễ Lương Sắt tự đánh mặt của mình.
Sau này Phong Tố Cẩn mới biết được, năm đó ở đại học Đế Đô, sự tình mình bị khai trừ, Mễ Lương Sắt cũng có góp phần trong đó.
Chứ đừng nói chi là ngày thường Mễ Lương Sắt vẫn một mực chèn ép cô.
Phong Tố Cẩn cô không phải người tốt, bây giờ đã có năng lực, như vậy, tất cả những thứ này cô đều sẽ đòi lại.
Cô nghiên cứu Phong gia và Mễ gia, vẫn quyết định bắt đầu xuống tay từ Mễ gia trước.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥