Editor: Tiêu Nguyệt
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn, nhẹ nhàng xoa mồ hôi trên trán cho cô, nghe Khâu Văn Tranh nói xong, gật đầu một cái.
“Ừm, tối nay cảm ơn cậu.”
Khâu Văn Tranh lắc đầu.
“Giữa chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao. Lúc trước cậu bị thương, hơn nửa đêm tôi chạy đến cứu chữa cho cậu cũng chẳng thấy cậu nói một tiếng cảm ơn. Bây giờ lại vì cô gái này mà nói lời cảm ơn với tôi, cô gái này đối với cậu vô cùng đặc biệt.”
Khâu Văn Trang tự đưa ra kết luận, Quân Mặc Hàn cũng không có phủ nhận.
“Cô ấy là đặc biệt.”
Khâu Văn Trang nghe Quân Mặc Hàn trả lời, động tác thu dọn rương thuốc dừng lại. Anh ta do dự một chút rồi mở miệng nói.
“Cậu thật sự nghiêm túc sao? Cậu cũng đã biết, bọn họ đã sớm sắp xếp xong hôn sự của cậu. Tôi nghe nói bọn họ dự định để cậu cưới con gái của vị kia, như thế mới có thể giúp cậu nắm vững quân quyền, đối với những mục tiêu sau này của cậu cũng sẽ có thêm người trợ giúp.”
Quân Mặc Hàn nghe câu này, trên mặt phảng phất ngưng kết một tầng băng, lạnh nhạt nói.
“Đó là do bọn họ sắp xếp, không phải là sự lựa chọn của tôi.”
Khâu Văn Tranh nhìn cô gái đã yên tĩnh nằm trên giường một chút rồi nói.
“Là vì cô ấy sao?”
Quân Mặc Hàn cúi đầu nghiêng mắt nhìn Phong Tố Cẩn, thần sắc khẽ dừng một chút.
“Bất kể là ai, cậu cho rằng tôi sẽ để cho những kẻ khác khống chế tư tưởng và hành vi của tôi sao?”
Khâu Văn Tranh suy nghĩ một chút, cười cười nói.
“Quả thật là cho tới bây giờ cậu đều có chủ kiến và ý tưởng của riêng mình, người khác cũng đừng mơ tưởng áp đặt ý nghĩ của bọn họ lên người cậu.”
Dừng một chút, Khâu Văn Tranh lại nói.
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cậu cũng đã hai mươi chín, đã đến lúc nên cưới vợ rồi. Qua năm sau sẽ là ba mươi, bọn họ sẽ lấy đủ loại lí do để nhét nữ nhân cho cậu, nhắc nhở cậu một chút, cậu vẫn nên sớm quyết định rồi thu xếp cho tốt đi.”
Hơn nữa, lấy thân phận cùng sự hào hoa phong nhã, dung mạo vô song của vị này, nếu như không có sắp xếp thì cũng sẽ có vô số nữ nhân nghĩ biện pháp đến gần hắn.
Quân Mặc Hàn nghe lời nhắc nhở của Khâu Văn Tranh, ngón tay thon dài khẽ gõ trên chân, đáy mắt hiện lên tia sáng chập chờn, để cho người khác không nhìn rõ được cảm xúc.
“Trong lòng tôi hiểu rõ.”
Chờ Khâu Văn Tranh rời đi, Quân Mặc Hàn suy nghĩ một chút, đi đến bên cửa sổ, nhìn vào bóng đêm, gọi một cuộc điện thoại.
Một tiếng sau Dạ Tinh cầm một phần văn kiện đi đến.
Phòng của khách sạn cũng có một căn phòng trong, Quân Mặc Hàn trực tiếp cùng Dạ Tinh vào trong phòng kia nói chuyện.
“Quân thiếu, chuyện đêm nay là người của Mễ gia gây ra, đây là tư liệu của Mễ gia cùng với tin tức đêm nay.”
Quân Mặc Hàn lật văn kiện ra xem một lần.
“Lá gan của Mễ gia cũng không nhỏ, lại dám đánh chủ ý vào trên người Phong gia.”
Dạ Tinh cung kính nói.
“Mễ gia muốn nuốt trọn Phong gia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trước đó cũng đã làm một số chuyện cho nên Phong gia không thể không đem ánh mặt tập trung vào Lam gia. Hai năm trước Phong gia lợi dụng chuyện của Phong tiểu thư và Lam Bắc Thần để bám vào Lam gia. Trước đó bởi vì Phong, Lam hai nhà chuẩn bị kết thông gia nên Mễ gia mới an tĩnh lại.”
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lóe lên, chẳng biết vì sao lại có chút đau lòng vì cô gái nhỏ kia, vậy mà lại bị xem như một quân cờ để người khác sử dụng.
Làm một quân cờ, thật đúng là không dễ dàng gì.
Quân Mặc Hàn cầm bút lên, gạch chéo xuống tên Mễ gia trên danh sách.
“Kế hoạch của chúng ta sửa lại một chút, không cần dùng Mễ gia, phế bỏ đi.”
“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
Lúc Dạ Tinh muốn rời đi, Quân Mặc Hàn lại nhẹ giọng nói.
“Đem một phần tư liệu cụ thể của Phong gia đến cho tôi, nhanh chóng.”
“Rõ!”
Lúc trước, trước khi bọn họ được điều động đến Bắc Quyền Thành, Dạ Tinh cũng đã đem tư liệu của từng gia tộc ở Bắc Quyền Thành sắp xếp lại một lần, hiện tại đều ở trong hệ thống lưu trữ, hắn nhanh chóng chuyển ra một phần, giao cho Quân thiếu.