Edit by Tiêu Nguyệt
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Toàn thân Phong Tố Cẩn tê dại, mặt đỏ lên, lần này lại khiến cho cô nhớ tới nụ hôn bá đạo lúc trước của hắn.
Chờ đến khi Phong Tố Cẩn đút hết thuốc cho hắn xong, mặt cô đã nóng như lửa đốt.
Một đêm, cô cứ như vậy trông coi Quân Mặc Hàn, thỉnh thoảng dùng rượu lau chùi thân thể cho hắn.
Thời điểm hôn mê dường như hắn có chút bất an, mi tâm nhíu lại rất chặt.
Phong Tố Cẩn vuốt lấy mi tâm Quân Mặc Hàn, nắm chặt tay hắn, không ngừng nói chuyện.
Ngày thứ hai khi mặt trời lên, nhiệt độ trên người Quân Mặc Hàn cũng hạ xuống, Phong Tố Cẩn sờ lên trán hắn, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá tay của cô bị hắn nắm quá chặt, rất đau nhưng vì để cho Quân Mặc Hàn an tâm ngủ, cô ngoan ngoãn để hắn tùy ý cầm.
Không bao lâu, Dạ Lôi đến nói cho Phong Tố Cẩn bọn họ đã an toàn, người của Quân Mặc Hàn đã đến.
Tiếp đó bọn họ liền được chuyển đến một khách sạn sáu sao an toàn.
Trên đường đi, tay Phong Tố Cẩn vẫn bị Quân Mặc Hàn cầm như cũ.
Đến khách sạn, hai người cũng là tư thế như vậy, các bác sĩ kiểm tra thân thể cho Quân Mặc Hàn, thấy không có gì khác thường liền rời đi.
Phong Tố Cẩn vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ, trông coi Quân Mặc Hàn.
Đợi khi cô tỉnh dậy một lần nữa đã là ở trên giường. Phong Tố Cẩn giật mình ngồi dậy, hét to một tiếng.
“Mặc Hàn!”
Thời điểm cô còn chưa hoàn hồn, cả người đều bị người nọ ôm vào trong ngực.
“Tố Cẩn, anh ở đây, anh không sao.”
Phong Tố Cẩn vừa nghe được âm thanh của Quân Mặc Hàn, lúc này mới hoàn hồn.
“Quân... Quân tiên sinh?”
“Ngoan, không phải vừa rồi gọi anh là Mặc Hàn sao?”
Phong Tố Cẩn có chút quẫn bách. Trước đó, thời điểm Quân Mặc Hàn hôn mê, cô vẫn gọi hắn như thế nhưng cũng không có gì bất ổn.
“Thật xin lỗi, em...”
Quân Mặc Hàn ôm chặt thêm một chút.
“Sau này gọi anh là Mặc Hàn, anh gọi em là Tố Cẩn, được không?”
Hai chữ Tố Cẩn từ trong miệng Quân Mặc Hàn nói ra lại có một ý vị đặt biệt, lay động đến tiếng lòng.
Thế nhưng trước kia Lam Bắc Thần cũng gọi cô như thế.
Thấy Phong Tố Cẩn trầm mặc, Quân Mặc Hàn đưa xay sờ đầu cô.
“Tố Cẩn quá bình thường, về sau anh gọi em là A Cẩn.”
Đáy lòng Phong Tố Cẩn run lên, hai chữ này khiến cả người cô đều tê dại như bị điện giật. Cô cũng không cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hàn.
“Anh... Thân thể anh thật sự không sao?”
Cô đưa tay muốn chạm đến vị trí tim của Quân Mặc Hàn nhưng cũng không dám động.
Nhưng như thế cô mới phát hiện không biết tay mình vì sao lại phải băng bó, nhìn giống như một cái màn thầu.
Phong Tố Cẩn kỳ quái nhìn tay mình.
Quân Mặc Hàn thở dài nói.
“Cô gái ngốc, tay em một mực bị anh nắm lấy, không đau sao? Cũng không biết tránh ra?”
“Em... Em sợ anh ngủ không ngon.”
Một câu nói kia cũng khiến trong lòng Quân Mặc Hàn trở nên mềm mại.
“Thân thể của anh không có việc gì, vết thương này nghỉ ngơi hai ngày liền tốt. A Cẩn, cũng may là có em đến kịp thời để cứu anh, anh không nghĩ đến vợ nhỏ của anh cũng dũng cảm như vậy, kỹ thuật bắn súng cũng chuẩn như thế.”
Phong Tố Cẩn sờ lên đầu mình.
“Em cũng không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, trong đầu có chút ký ức không rõ ràng.”
Trong đôi mắt mỹ lệ của Quân Mặc Hàn hiện lên một đạo quang mang, sờ lên đầu Phong Tố Cẩn.
“Em là con gái của Phong gia, có chút chỗ kỳ lạ cũng là bình thường.”
Phong Tố Cẩn nghe không hiểu những lời này là có ý gì, vừa định hỏi thêm vài câu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa.
Phong Tố Cẩn nhìn về phía Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn vỗ đầu cô, ôn nhu nói.
“Đi mở cửa đi, bảo người kia đi vào. Trước tiên em đi ăn cơm, anh và người kia có chút việc cần bàn.”
“Được.”
Phong Tố Cẩn xuống giường mang giày vào, mở cửa phòng ra, chỉ thấy một người con trai trên mặt có sẹo ngang dọc đang đứng trước cửa, thân thể cường tráng, một thân nghiêm túc lạnh lẽo.
Quan trọng nhất là đôi mắt của người này giống như mắt của một con sói hung ác trong vùng núi.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥