Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Liễu Thi Nhã hoàn toàn không ngờ lúc này Thương nữ sĩ sẽ đích thân xuất hiện ở Bắc Quyền Thành, tự mình tìm tới cô ta.
Hiện tại, cô ta cũng không dám đắc ý, chỉ có thể đè nén cảm xúc.
Thương nữ sĩ là người bên cạnh người thần bí kia.
Cô gái mặc một bộ Tây trang màu đen nhìn Liễu Thi Nhã đầy khẩn thiết: “Tìm được người không?”
Trong lòng Liễu Thi Nhã nhảy dựng. Thực ra, về Bắc Quyền Thành, cô ta cũng mang theo một nhiệm vụ: phải tìm ra người đang nắm giữ Lam Phượng Hoàng. Nghe nói người thần bí kia muốn tìm.
Thế nhưng, ai có thể giữ Lam Phượng Hoàng trong tay? Đây không phải chuyện rất quỷ dị à?
Nhưng cô ta không dám chất vấn điều này bởi những thứ cô ta có bây giờ đều nhờ người thần bí kia.
Cô ta không biết người thần bí kia là ai, có thân phận bối cảnh thế nào, chỉ biết là một người đàn ông, không rõ tuổi tác.
Nhưng Liễu Thi Nhã cũng biết, vì muốn tiếp cận người thần bí kia, trước kia đã có người giả làm người bị tìm kiếm, sau đó hoàn toàn biến mất một cách khó hiểu.
Liễu Thi Nhã chợt có một chủ ý.
Thấy Liễu Thi Nhã trầm mặc, cô gái mặc áo đen nhíu mày: “Bắc Quyền Thành là thần địa của quốc gia này, có thể giấu Lam Phượng Hoàng. Cô đến đây lâu như vậy mà một chút manh mối cũng không có à?”
Liễu Thi Nhã cảm nhận được một luồng khí lạnh trong không khí, mở miệng nói: “Thương nữ sĩ, tôi hoài nghi một người, có lẽ là người mà các cô muốn tìm.”
Đáy mắt cô gái áo đen kia có một tia sáng lấp lóe: “Ai?”
Nghe tiếng quát chói tai này, khóe miệng Liễu Thi Nhã cong lên đầy đắc ý: “Đại tiểu thư Phong gia, tên là Phong Tố Cẩn.”
“Phượng gia?”
“Là Phong gia.”
Cô gái áo đen nỉ non: “Phong gia sao?”
“Đúng, là Phong Tố Cẩn.”
“Tốt lắm. Tiếp theo, tôi cần cô phối hợp với tôi.”
“Vâng, Thương nữ sĩ!”
Lam gia cũng đang bận bịu chuyện đính hôn lần này. Dù sao đi nữa, chuyện đã quyết định, Lam gia chỉ có thể vì mặt mũi, tổ chức đính hôn đến mức tốt nhất.
Huống chi còn có hiệu ứng minh tinh của Liễu Thi Nhã. Lần này, thông tin lễ đính hôn truyền ra ngoài, chắc hẳn cổ phiếu của Lam gia cũng sẽ tăng lên.
Mặc dù cực kì không vui nhưng chuyện đã đến nước này, Lam lão gia chỉ có thể chấp nhận. Mặc dù gần đây, Liễu Thi Nhã biểu hiện rất tốt nhưng lão gia vẫn không coi trọng cô ta, cảm thấy đạo đức của nữ nhân này quá giả dối.
Lam Bắc Thần cảm nhận được không khí vui mừng trong ngoài Lam gia, lại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Liễu Thi Nhã nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Mặc dù biết Phong Tố Cẩn đã kết hôn với Quân Mặc Hàn nhưng khi nhìn thấy giấy hôn thú của hai người, trong lòng hắn vẫn không dễ chịu.
Hắn vô thức nhớ tới khi ở chung với Phong Tố Cẩn. Khi đó, cô vẫn luôn muốn lĩnh chứng, muốn có một ngôi nhà nhưng hắn vẫn luôn từ chối.
Hóa ra Quân Mặc Hàn kia có thể cho cô tất cả những thứ cô muốn.
“Tố Cẩn, em hận anh sao?”
Vì tin tức Quân Mặc Hàn đăng trên Microblogging, người dân cũng công kích hắn, nói hắn có mắt nhưng không thấy được kim khảm ngọc, cũng nói hắn cặn bã.
Với từ này, Lam Bắc Thần cũng chỉ cười nhạt. Có lẽ hắn cũng bất lực bởi hắn biết, có lẽ trước kia hắn thật sự nợ Phong Tố Cẩn một lời xin lỗi.
Nắm thiệp mời đính hôn trong tay, hắn do dự, không biết mình có muốn đưa cho Phong Tố Cẩn, muốn mời cô tới hay không.
Thấy thứ hai là ngày Liễu Thi Nhã và Lam Bắc Thần đính hôn, Phong Tố Cẩn cũng không thể không làm gì. Cô đang chuẩn bị đi tới quán bar mình mở, sắp xếp một số chuyện.
Lúc tới cửa tiểu khu, cô nhìn thấy một chiếc xe. Chiếc xe này rất quen thuộc, là xe của Lam Bắc Thần.
Mặt biến sắc, Phong Tố Cẩn nhanh chóng rẽ sang đường vòng, đi ra từ một cửa khác của tiểu khu.
Nhưng Lam Bắc Thần nhanh chóng xuống xe, đi đến bên cạnh Phong Tố Cẩn: “Tố Cẩn, anh đợi em lâu lắm rồi.”