Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Bây giờ Quân Mặc Hàn mới biết được Phong Tố Cẩn là đang phiền muộn vì tiền. Loại phiền muộn này Quân Mặc Hàn cũng không hiểu được vì từ nhỏ hắn đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa từng phải phiền muộn vì tiền.
Chỉ là trên người hắn lại phải mang một trách nhiệm nặng hơn, thân thế tương đối phức tạp hơn.
Quân Mặc Hàn cũng không thích nhìn thấy dáng vẻ phiền não của Phong Tố Cẩn. Hắn quay người rời đi, chốc lát đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo một tấm thẻ.
Hắn sợ quấy rầy cô nên đứng ở cửa gõ cửa.
Phong Tố Cẩn nghe thấy âm thanh, vừa nhìn thấy là Quân Mặc Hàn, cô giật mình đứng lên.
“Cái đó, anh... anh trở về rồi?”
Quân Mặc Hàn chậm rãi đi tới, lúc này mới nhìn thấy mặt Phong Tố Cẩn, trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng âm trầm, thanh âm hơi trầm xuống hỏi.
“Mặt em bị gì?”
Tay Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng chạm vào mặt Phong Tố Cẩn, đôi mắt đẹp đẽ nhíu lại, bên trong chứa đựng lo lắng và đau lòng.
Phong Tố Cẩn ra vẻ nhẹ nhõm nói.
“Chỉ là hôm nay đi ra ngoài, không cẩn thận đụng trúng.”
Đôi mắt Quân Mặc Hàn hiện lên ánh sáng yếu ớt như sương.
“A Cẩn, nhìn thẳng vào mắt anh.”
Ánh mắt Phong Tố Cẩn nhìn loạn khắp phía, không dám nhìn vào Quân Mặc Hàn như vậy.
Hắn vẫn luôn đẹp đẽ như vậy, hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị nhưng cô luôn cảm thấy khí thế lúc này của Quân Mặc Hàn rất kinh người, tựa như đang đè ép lửa giận.
Quân Mặc Hàn thấp giọng nói.
“A Cẩn, em đang nói dối, em nói dối nên mới không dám nhìn vào mắt anh.”
Phong Tố Cẩn cúi đầu, buồn bực nói.
“Em thật sự không sao, mặt chỉ bị xước da một chút.”
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn giống như một đứa trẻ phạm lỗi sai, thở dài nói.
“A Cẩn, đừng để anh phải lo lắng được không?”
Cô chính là muốn hắn không phải lo lắng cho nên mới không nói ra.
Quân Mặc Hàn nhìn bộ dạng không nói lời nào của cô, trong tâm như bị châm lửa, có tức giận cũng không thể phát ra được.
Một tay hắn bắt lấy eo cô, tay kia chế trụ đầu cô, trực tiếp hôn xuống. Nụ hôn này rất bá đạo, giống như một trận cuồng phong quét sạch tất cả hô hấp của cô.
Phong Tố Cẩn mở to mắt mông lung, từ từ trầm luân vào trong nụ hôn.
Quân Mặc Hàn luôn có cách khiến cô không còn là chính mình, thân thể trong nháy mắt liền nhũn ra, chỉ cảm thấy cổ họng khô khan vô cùng.
Lúc Phong Tố Cẩn sắp không thở được, Quân Mặc Hàn buông cô ra.
Đôi mắt cô vẫn mông lung như vậy, lúc này còn mang theo hơi nước.
Quân Mặc Hàn hít sâu một hơi, ngón tay khẽ vuốt lên môi cô.
“A Cẩn, em nhìn anh như vậy, là muốn?”
Mặt Phong Tố Cẩn thoáng cái đã đỏ lên, bắt đầu đưa tay đẩy Quân Mặc Hàn. Thế nhưng Quân Mặc Hàn ôm cô rất chặt, một tay đưa về phía cúc áo của cô.
“A Cẩn, nếu như em không nói, anh luôn có biện pháp để em phải nói.”
Phong Tố Cẩn cúi đầu nhìn thấy cúc áo của mình đã bị mở ra hai viên, chặn lại nói.
“Em nói, em nói còn không được sao?”
Phong Tố Cẩn thấp giọng, thanh âm mềm mại, giống như đang nũng nịu khiến đáy mắt Quân Mặc Hàn thoáng ra ánh sáng dịu dàng.
Hắn ôn nhu sờ tóc cô.
“Em nói, anh nghe.”
Lúc này Phong Tố Cẩn mới đem chuyện lúc sáng kể lại cho Quân Mặc Hàn. Sau khi nói xong cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Cô phát hiện sắc mặt của hắn ngưng lại, đôi mắt còn mang theo chút lạnh lẽo, ánh sáng trong mắt cũng không thể phân biệt được.
“Liễu Thi Nhã dám làm như vậy với em!”
Thanh âm của Quân Mặc Hàn rất mềm, rất nhẹ nhưng Phong Tố Cẩn lại cảm thấy hắn của lúc này rất nguy hiểm.
“Em không sao, em cũng đánh cô ta, nếu như cô ta còn muốn giữ hình tượng thì đoán chừng trong mười ngày nữa cô ta cũng không thể ra cửa.”
Quân Mặc Hàn sâu sắc nhìn cô, thở dài.
“Em đó, vẫn còn mềm lòng, ra tay có chút nhẹ.”
Phong Tố Cẩn suýt chút bị ho đến nghẹn, như vậy còn gọi là nhẹ? Vậy như thế nào mới gọi là nặng?
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥