Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong lòng Quân Chính Tề thật sự không hiểu, Quân Mặc Hàn vẫn luôn có dáng vẻ không có hứng thú với nữ nhân, vì sao lại nhìn trúng Phong Tố Cẩn kia được chứ?
Chẳng lẽ Bắc Quyền Thành thật sự là đất thiêng có thể nuôi ra nhân vật hiền tài gì đó à? Nhưng vì sao khi Lý Nhược Ảnh trở về lại nói không chịu được đứa bé kia.
Thế nhưng hiển nhiên lời của Lý Nhược Ảnh cũng không thể coi là thật.
Quân Mặc Hàn chỉnh đốn Lý Nhược Ảnh xong, cũng như cảnh cáo người Quân gia một phen, sau đó chuẩn bị dẫn theo Dạ Địch rời đi. Bằng không thì anh cũng không cần vì một kẻ như vậy mà trở về Quân gia.
Anh muốn vì Phong Tố Cẩn chính danh.
Quân Chính Tề nhìn thấy con trai muốn đi, chặn lại nói.
“Cũng đã về nhà rồi thì cùng ăn một bữa cơm đoàn viên đi, mọi người cũng đều nhớ con.”
Đương nhiên ông cũng thật sự nhớ đứa con này.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn khẽ động, lắc đầu nói.
“Cha, lần sau đi, cô ấy đang ở nhà chờ con trở về.”
Nói xong, Quân Mặc Hàn cứ thế mà dẫn theo Dạ Địch rời đi, để lại Quân Chính Tề há to mồm kinh ngạc, tiểu tử này có vợ xong thì ngay cả cha nó mà nó cũng không cho mặt mũi.
Thật ra thì ông cũng biết, bởi vì lần trước ông phái người muốn lén đưa Phong Tố Cẩn về nhìn một chút, chọc tới con trai, đoán chừng còn phải thêm một đoạn thời gian thì hỏa khí của nó mới có thể tiêu hết được.
Quân Chính Tề lắc đầu, thở dài, có lẽ là đứa nhỏ này giống với mẹ của nó, nếu đã quyết định một người thì sẽ một mạch đi tới ngọn nguồn, si tâm si tình, sinh tử không đổi, ông cũng không biết đây là tốt hay xấu nữa.
Quả thực Quân Mặc Hàn không yên tâm khi Phong Tố Cẩn ở Bắc Quyền Thành một mình, dù là có người âm thầm bảo vệ cô, anh cũng không yên lòng.
Trong lòng Quân Mặc Hàn vừa nhớ vừa nghĩ tới Phong Tố Cẩn, dĩ nhiên càng vội vã muốn về bên cạnh cô.
Bên kia, Phong Tố Cẩn ở nhà nghỉ ngơi có tới trưa, phát hiện thuốc mỡ mà Quân Mặc Hàn thoa cho cô dường như rất có tác dụng, đến sau giữa trưa, cơ thể cô đã không còn khó chịu gì nữa.
Phong Tố Cẩn cảm thấy có lẽ thể chất của mình thật sự rất tốt. Từ nhỏ đến lớn cô bị đánh, bị đập, bị té, cảm mạo nóng sốt, cơ thể đều rất dễ phục hồi.
Cô cảm thấy rất kỳ quái.
Chỉ là cô cũng nghe hiểu được những lời lúc sáng của Quân Mặc Hàn.
Thật ra cô cũng biết, hiện tại cô và Quân Mặc Hàn không thích hợp có con, mà Quân Mặc Hàn lại nói là sẽ bảo vệ cô và đứa bé.
Bất luận thế nào, trong lòng Phong Tố Cẩn cũng đều cảm động, ấm áp, cô cảm thấy như vậy mới là đàn ông chân chính, Quân Mặc Hàn trực tiếp miểu sát Lam Bắc Thần mấy con phố.
Phong Tố Cẩn suy nghĩ tới trưa, vẫn quyết định muốn tránh thai.
Ký ức sau năm tám tuổi của cô rất rõ ràng, nhớ rõ lúc còn bé mẹ của cô từng nói rất nhiều lời, trong tay mẹ cũng có một toa thuốc đông y như vậy, chẳng những không có tác dụng phụ mà còn tẩm bổ thân thể.
Phong Tố Cẩn bảo Dạ Lôi lái xe đến ngôi nhà cũ trong thôn, tìm phương thuốc mà mẹ để lại.
Về lại ngôi nhà cũ, cô vô cùng nhớ cha và em gái, nhưng mà Mặc Hàn đã nói, hiện tại cha đang tiếp nhận trị liệu nghiêm mật, bây giờ không tiện đến thăm. Em gái lại ở phía nam xa xôi, tạm thời cô không thể đi được, nhưng Quân Mặc Hàn đã cho cô xem video thường ngày của em gái, thấy em ấy mạnh khỏe, cô cũng yên lòng.
Chỉ có cố gắng thì cô mới có thể bảo vệ tốt người thân quan trọng.
Ở trong nhà một lúc, Phong Tố Cẩn mới thở dài, lưu luyến không rời rời đi.
Cô cầm phương thuốc đi tới bệnh viện lấy thuốc, lúc phải về nhà, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy được một người trên đường, đó là nữ nhân ngày đó tới tìm cô.
Mà người trên xe kia càng quen thuộc hơn, đó là Lữ Tây Viêm.
Đôi mắt Phong Tố Cẩn híp một cái, chẳng lẽ hai người này thông đồng với nhau, có chuyện mờ ám?
Cô nói với Dạ Lôi đang lái xe.
“Dạ Lôi, người phụ nữ vừa lên xe phía trước có lẽ là người lúc trước tơ tưởng đến Mặc Hàn, cô ta đang ngồi trên xe của Lữ thiếu gia Lữ gia, mà Lữ gia là nơi kiểm tra kỷ luật, thường nhắm vào Mặc Hàn, cậu nói xem hai người này có gì đó hay không?”
Chỉ cần nói như vậy, Dạ Lôi đã hiểu tất cả. Anh ta là người Quân thiếu đã sắp xếp bên cạnh thiếu phu nhân, nhất định phải trung thành tuyệt đối, đương nhiên anh ta cũng sẽ nói thẳng ra những gì mình biết.
“Thiếu phu nhân, ngày ấy trong tiệc xã giao quan viên địa phương, Quân thiếu gặp chút chuyện khó giải quyết, có liên quan tới người phụ nữ Trâu Như Đan kia và Lữ Tây Viêm.”
Phong Tố Cẩn nguy hiểm híp mắt.
“Tốt lắm, chúng ta lặng lẽ theo sau, xem xem hai người bọn họ rốt cục muốn làm cái gì.”