Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn biết lời của Quân Mặc Hàn nói rất đúng, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, chuẩn bị thật tốt để nghênh đón những trận chiến kế tiếp.
Kỳ lạ là rõ ràng tâm tình của cô đang xoắn xuýt, lại chỉ vì một câu nói của Quân Mặc Hàn mà có biến đổi tốt hơn.
Phong Tố Cẩn nhìn đồ ăn trên bàn trà.
“Anh còn không chịu ăn cơm, đều nguội cả rồi.”
Nói xong cô liền muốn đứng dậy đi xuống dưới bưng đồ ăn khác lên cho Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn giữ chặt tay Phong Tố Cẩn.
“Không cần vội, anh không đói bụng, em thức dậy trước anh, em thức dậy trước anh, cũng nên ăn một chút, sau đó ngồi nói chuyện với anh, đã rất lâu rồi anh không có gặp em.”
Dưới ánh mắt ôn nhu của Quân Mặc Hàn, mặt Phong Tố Cẩn có chút nóng lên.
Vì tránh để xấu hổ, cô ho khan một tiếng, cố ý tìm chủ đề để nói chuyện, nói tất cả những tình huống trong những ngày hắn vắng mặt cho hắn nghe.
Quân Mặc Hàn kiên nhẫn chăm chú lắng nghe, tán thưởng nhìn Phong Tố Cẩn.
Phong Tố Cẩn không nghe thấy Quân Mặc Hàn đáp lời, ngẩng đầu liền đối mặt với tầm mắt của hắn.
“Vì sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Bởi vì vợ anh đẹp, cũng rất đáng yêu.”
Phong Tố Cẩn da mặt mỏng, quở trách.
“Anh cũng không nghe em đang nói gi với anh.”
“Anh nghe, em nói sau khi anh rời đi, trước tiên em chọn đối phó với Mễ gia...”
Nghe Quân Mặc Hàn lặp lại một lần, Phong Tố Cẩn không nhịn được cười.
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn mị thế khuynh thành, thanh quý vô song, thu lại ý cười, nói khẽ.
“Quân tiên sinh, anh phải bảo vệ mình thật tốt.”
Quân Mặc Hàn yêu thương sờ lên đầu Phong Tố Cẩn.
“Sau này em đừng mạo hiểm nữa.”
Cô vì hắn mà làm mọi chuyện, Dạ Lôi đã kể lại cho hắn, hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô gái ngốc này, kỳ thật rất dễ dàng thỏa mãn.
“Sau này cứ để cho anh đến bảo vệ em, anh nói, em chỉ cần làm phu nhân của anh là đủ rồi.”
Phong Tố Cẩn nháy mắt, dung mạo cong cong, nở nụ cười xán lạn.
“Đúng rồi, sao anh lại phải nói cho em nhiều chuyện như vậy, đây cũng là bí mật của anh.”
Nơi này là trong phòng, ngoài cửa cũng có thủ vệ, người bên ngoài căn bản là không có cách nào tới gần. Cũng chỉ có cô mới có thể đến gần, mới có thể nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Hắc Lang.
Quân Mặc Hàn ôn nhu nhìn Phong Tố Cẩn, nhẹ giọng nói.
“A Cẩn, anh đã nói rồi, anh tin tưởng em.”
Chỉ một câu nói cũng khiến đáy lòng Phong Tố Cẩn âm thầm rung động, nỗi lòng thật lâu không thể bình tĩnh được.
...
Mà sau khi Mễ Lương Ngân che chở Mễ Lương Sắt lên xe, sắc mặt Mễ Lương Sắt vẫn tái nhợt, lại run rẩy.
Cô ta là một danh viện trong xã hội thượng lưu, tại sao có thể rơi vào đãi ngộ như thế này!
Toàn thân cô ta thối tha, chật vật không chịu được, vậy mà cũng bị phóng viên chụp tới.
Mễ Lương Sắt không chịu được, cô ta có một loại cảm giác sụp đổ nhanh chóng.
Là ai, là ai đã làm như vậy?
Là Liễu Thi Nhã?
Không đúng, là Phong Tố Cẩn?
Còn có cả anh trai của cô ta, Mễ Lương Sắt hiện tại không thể nổi giận với người khác nhưng cô ta vẫn có thể nổi giận với anh trai mình.
Sau khi xuống xe, Mễ Lương Ngân bảo hộ Mễ Lương Sắt vào nhà.
“Lương Sắt, em ngồi xuống trước đi, uống nước, anh sẽ xử lý tốt những chuyện này, sẽ không để em chịu ủy khuất, bất kỳ kẻ nào khiến em bị ủy khuất, anh đều sẽ thay em đòi lại.”
Mễ Lương Sắt hung hăng nhìn chằm chằm Mễ Lương Ngân.
“Anh, vậy còn anh? Những thứ này đều là anh bảo tôi làm, nếu không phải phát sóng trực tiếp, tôi căn bản cũng sẽ không như thế này, tôi vẫn sẽ là tiểu thư Mễ gia cao cao tại thượng, đều tại anh...”
Mễ Lương Sắt kích động đứng lên, đẩy Mễ Lương Ngân, sau đó liền cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống đất.
“Đều tại anh, đều tại anh, các người... A a... Thối quá, tôi không muốn mặc những thứ này, cút hết cho tôi, cút đi...”
Nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của Mễ Lương Sắt, đám người hầu đều núp ở xa xa.
Mễ Lương Ngân muốn tới gần nhưng đối mặt với đôi mắt điên cuồng tràn đầy hận ý của Mễ Lương Sắt, anh ta cũng không dám tới gần, sợ cô ta đả thương chính mình.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥