Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn thấy Tống Thu Doãn xảy ra chuyện, kỳ thật vẫn có chút không dễ chịu, cho dù thế nào thì cô cũng không muốn Tống Thu Doãn chết.
Cô cảm thấy chuyện này không thể nào là trùng hợp được.
Quân Mặc Hàn bưng cơm tối lên bàn vẫn không thấy Phong Tố bước ra khỏi thư phòng.
Anh chỉ có thể đi tới: “A Cẩn, ăn cơm tối.”
Nói xong, anh đi đến bên cạnh Phong Tố Cẩn, thấy thần sắc của cô có chút không đúng, hỏi: “Sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?”
Phong Tố Cẩn liền đem chuyện của Tống Thu Doãn nói cho Quân Mặc Hàn.
“Còn để ý tới người này à?”
Phong Tố Cẩn lắc đầu, có chút thương cảm nói: “Mặc Hàn, anh biết cuộc sống của em ở Phong gia trong những năm này kỳ thật rất không dễ dàng gì, trong cuộc sống của em, người mang cho em ấm áp rất ít, Tống Thu Doãn ở cao trung cũng tính là một người, cho nên coi như sau đó em và Tống Thu Doãn có chút ân oán nhưng cũng không hi vọng cô ấy chết.”
Quân Mặc Hàn thở dài, ôm Phong Tố Cẩn vào lòng: “Đồ ngốc, em có anh, không cần nhớ tới những thứ này. Còn chuyện này, anh sẽ để Dạ Tinh đi tra một chút xem ai đã từng tiếp xúc với chiếc xe đó.”
Chỉ cần trong lòng Phong Tố Cẩn muốn, anh đều sẽ an bài vì cô.
“Được.”
Trong lòng Phong Tố Cẩn ấm áp, vẫn là Quân tiên sinh nhà cô tốt nhất.
“Được rồi, bây giờ thì đi ăn cơm nhé?”
“Vâng.”
Phong Tố Cẩn nhu thuận gật đầu rồi mới xuống khỏi ghế, nhưng chân của cô mềm nhũn, không đứng vững, vẫn là Quân Mặc Hàn bế cô đến phòng khách.
Lúc ăn cơm tối, Phong Tố Cẩn thấy trên tin tức đang thông báo hoạt động gần đây của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã.
Nghĩ tới hai ngày nữa đã là lễ đính hôn của hai người, đáy mắt Phong Tố Cẩn hiện lên một tia lạnh lẽo: “Mặc Hàn, anh nói xem chuyện của Tống Thu Doãn có phải có liên quan tới hai người này không?”
Quân Mặc Hàn đang dùng đũa tách xương cá cho Phong Tố Cẩn, ngẩng đầu nhìn TV một chút, thản nhiên nói: “Lam Bắc Thần cũng không có thời gian làm những chuyện như vậy, có lẽ có liên quan tới Liễu Thi Nhã.”
Trong lòng Phong Tố Cẩn cho rằng, Quân tiên sinh nhà cô nhìn người rất sâu sắc, cho nên cô cảm thấy Quân tiên sinh nhà cô nói như thế thì chắc là đúng rồi: “Mặc Hàn, cho nên phải tra trọng điểm xem cái xe kia có từng bị người bên cạnh Liễu Thi Nhã tiếp xúc qua hay không.”
“Yên tâm, sẽ tra được thôi. Trước đó một ít tin tức tiêu cực của Liễu Thi Nhã trong ngành giải trí đều bị lau sạch là do có một tay đang thao túng sau lưng cô ta, phải từ từ tra cẩn thận. Nhưng hiện tại cô ta ở Bắc Quyền Thành, sau lưng không có người khác, muốn tra được cũng không khó.”
Buổi chiều Quân Mặc Hàn phát cái Microblogging kia cũng làm cho Bắc Quyền Thành một phen oanh động.
Người nhà họ Lam thấy tin tức, sắc mặt đều rất khó coi, cũng cảm giác lần này Phong Tố Cẩn hung hăng đánh vào mặt Lam gia.
Rõ ràng là Lam gia từ hôn, mặc dù bọn họ cảm thấy hơi có lỗi với đứa bé kia nhưng lần này người ta nhanh chóng kết hôn với Quân Mặc Hàn, thật sự là tát cho Lam gia một bạt tai.
Nhìn bình luận trên tin tức, có đủ thứ kiểu, còn có người nói cảm ơn Lam Bắc Thần vì lúc trước không cưới Phong Tố Cẩn, bây giờ thị trưởng Quân và Phong tiểu thư mới là một đôi trời đất tạo nên.
Còn nói Phong tiểu thư không cần Lam Bắc Thần, có thị trưởng Quân ở đây, ai mà thèm coi trọng Lam Bắc Thần.
Loại ngôn luận giống như vậy có rất nhiều, Lam gia lão gia tử cũng đau đầu theo.
Ở thời điểm đính hôn mấu chốt như vậy lại lôi chuyện trước ra bình luận, sắc mặt của Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã cũng rất khó coi.
Liễu Thi Nhã tức giận nhưng cũng không dám phát ra.
Đương nhiên càng khiếp sợ hơn không ai khác chính là người của Phong gia, nhất là Phong lão phu nhân và Phong Tâm Tinh.
Phong Tâm Tinh thấy tin tức Microblogging cũng muốn điên rồi: “Sao có thể, sao có thể, không phải tình nhân mà lại là vợ chồng! Nhất định là nhìn lầm, là nhìn lầm.”