Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 156: Chương 156: Không có tư cách quản cô




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phụ nhân nhìn dáng vẻ câu nệ của Phong Tố Cẩn, nói.

“Lần đầu tiên cô đến chỗ này à? Chắc là Quân Mặc Hàn chưa từng đưa cô tới đây ăn cơm đúng không?”

Vẻ mặt của vị phụ nhân kia vẫn bình thường nhưng giọng điệu lại mang theo sự miệt thị. Phong Tố Cẩn đoán bà ấy là mẹ của Quân Mặc Hàn, cho dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không phản bác một câu.

Phụ nhân kia thấy Phong Tố Cẩn không nói lời nào, thản nhiên nói.

“Phong gia tiểu môn tiểu hộ, thật đúng là có chút tới không nổi nơi này.”

Phong gia ở Bắc Quyền Thành coi như không tệ nhưng nếu đặt ở trước mặt Quân gia thì đúng là không đủ cấp bậc, quả thật coi như là tiểu môn tiểu hộ.

Tay Phong Tố Cẩn đặt dưới bàn cũng nắm chặt lại, môi cô mím lại thành một đường, trực tiếp mở miệng nói.

“Dì là mẹ của Quân Mặc Hàn?”

Lời nói của Phong Tố Cẩn lập tức khiến sắc mặt của vị phụ nhân kia thay đổi, giống như bị nghẹn lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không biết là do lúng túng hay do bị chọc tức.

Một lát sau vị phụ nhân kia mới thu lại vẻ mặt vặn vẹo, trừng mắt nói với Phong Tố Cẩn.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô không xứng với Quân Mặc Hàn.”

Phong Tố Cẩn nghe thấy lời này đột nhiên cười một tiếng.

“Nếu dì đã không phải là mẹ của Quân Mặc Hàn thì tại sao còn đến quản chuyện của tôi và Mặc Hàn?”

Phong Tố Cẩn đoán phụ nhân này rất có thể là mẹ kế của Quân Mặc Hàn hoặc là dì, nếu đã không phải là mẹ vậy cô cũng không cần nén giận nữa.

Cô vốn định nhịn một chút vì Quân Mặc Hàn nhưng phụ nhân này lại quá phận, còn muốn chia rẽ cô và Quân Mặc Hàn, việc này không thể nhịn được.

Lý Nhược Ảnh bị câu nói này của Phong Tố Cẩn chọc tức hít thở không thông, đấm một đấm vào mặt bàn.

“Phong Tố Cẩn, đừng thấy cho mặt mũi mà không cần. Cô có thể ngồi ở chỗ này nghe tôi nói chính là vinh hạnh của cô, đừng nghĩ trèo lên Quân Mặc Hàn là có thể tiến vào Quân gia, mơ tưởng!”

Phong Tố Cẩn nhìn dáng vẻ phụ nhân kia bị mình chọc tức, thản nhiên nói.

“Có lẽ dì nên nói những lời này với Mặc Hàn mới đúng. Chỉ cần anh ấy cần tôi, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”

Sắc mặt Lý Nhược Ảnh đỏ lên, nếu bà ta có thể nói những lời này với Quân Mặc Hàn thì còn cần phải chạy tới đây sao?

Mấy ngày nay Quân Chính Tề nói chuyện với thuộc hạ của ông ta bị bà ta nghe thấy nên hôm nay bà ta mới dùng quan hệ tìm kiếm Phong Tố Cẩn, sau đó tìm tới cô là muốn cho cô biết khó mà lui.

Phong Tố Cẩn cũng không muốn làm vị phụ nhân này tức đến bệnh, tóm lại bà ta cũng là người của Quân gia, cô chậm rãi nói.

“Tôi và Mặc Hàn là thật tâm bên nhau.”

Đây là thật tình, Phong Tố Cẩn nói bọn họ hai bên đều nguyện ý ở bên nhau, có lẽ vẫn chưa tới mức độ yêu nhưng bọn họ đều đang cố gắng ở bên nhau, thế nhưng Lý Nhược Ảnh lại hiểu nhầm ý cô.

“Sao? Nó thật sự, thật sự bao nuôi cô? Nhìn đồ cô mặc trên người, ngay cả một món quần áo ra hồn cũng không có, đồ trang sức cũng không có, nhẫn cũng không có, cô cho là Quân Mặc Hàn thật sự thích cô sao? Chẳng qua nó chỉ chơi đùa mà thôi.”

Sắc mặt Phong Tố Cẩn thay đổi, có chút tái nhợt.

Lý Nhược Ảnh vui vẻ nhìn sắc mặt khó chịu của Phong Tố Cẩn.

“Có lẽ cô không biết, Ngự Cung này là sản nghiệp trong tay Quân Mặc Hàn, nó không đưa cô tới nơi này tiêu phí, không có thời gian bồi cô, tôi là vì tốt cho cô, đừng đợi bị chơi chán rồi tự mình khóc lóc...”

Lời nói của Lý Nhược Ảnh là muốn đả kích Phong Tố Cẩn.

Nhưng cô chỉ dùng vài giây đã điều chỉnh tâm tình thật tốt, cô muốn lớn tiếng hô, cô và Quân Mặc Hàn đã lĩnh chứng nhưng cô sẽ không tự tiện làm chủ nói ra việc này.

Phong Tố Cẩn vẫn bất động thanh sắc lấy một tấm thẻ đen ra.

“Đây là Mặc Hàn cho tôi, nói là để tôi tùy tiện tiêu dùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.