Edit by Tiêu Nguyệt
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Sắc mặt Phong Tố Cẩn yếu ớt, đáy lòng cô thật sự lo lắng cho Quân Mặc Hàn, sợ hắn xảy ra chuyện.
Vừa nghĩ đến một loại khả năng nào đó, hô hấp của cô phảng phất nghẹn lại.
Nếu không phải cô luôn ép buộc mình phải tỉnh táo, chỉ sợ lúc này cô đã không nhịn được mà khóc òa lên.
Thế nhưng cô đã đáp ứng với Quân Mặc Hàn, về sau sẽ không khóc, phải thật mạnh mẻ.
Mễ gia thế nào, Bắc Quyền Thành như thế nào cô đều mặc kệ, cái gì cũng không quan trọng bằng Quân Mặc Hàn.
Dạ Lôi đương nhiên cũng không kịp chờ đợi, cậu ta muốn nhanh chóng đến bên cạnh Quân thiếu.
Nhưng trước đó Quân thiếu đã hạ tử lệnh, thiếu phu nhân ở đâu bọn hắn nhất định phải ở đấy. Cho nên dù cậu ta không muốn đưa theo Phong Tố Cẩn đến Hắc Yên Thành cũng không được, huống hồ thiếu phu nhân đã nói, bọn họ không đưa cô đi, ngay cả bò cô cũng phải bò đi.
Cho nên một đoàn người lên đường trong đêm.
Tốc độ lái xe của Dạ Lôi rất nhanh, Phong Tố Cẩn không quá thích ứng được với loại tốc độ này nhưng trên đường đi cô cắn răng, không kêu một tiếng, ánh mắt kiên định. Rất nhanh, rất nhanh đã đến Hắc Yên Thành.
Dạ Lôi dùng thân phận hộ pháp của mình, điều động người của Ám Các đang ở gần đây, đến núi Hắc Lang bảo vệ Quân thiếu.
Bây giờ tín hiệu không liên lạc được, Dạ Lôi liền biết có khả năng đã xảy ra chuyện.
Dạ Lôi lái xe quanh dốc núi gập ghềnh, tiến vào Hắc Yên Thành, mặc dù đường khó đi nhưng tương đối an toàn hơn.
Phong Tố Cẩn tỉnh táo nói với Dạ Mai.
“Dạ Mai, đưa tôi một khẩu súng.”
Dạ Mai kinh ngạc nhưng vẫn nghe theo đưa cho Phong Tố Cẩn một khẩu súng.
Sau một tiếng, Dạ Lôi dừng xe ở một nơi kín đáo trong rừng, ba người mang theo ba lô, đứng trên vách núi thả dây thừng, từ từ leo xuống.
Sau đó lập tức liền tiến vào phạm vi ranh giới núi Hắc Lang.
Phong Tố Cẩn lấy điện thoại di động ra, tìm đến vị trí lúc trước mất kết nối với Quân Mặc Hàn, bọn họ bắt đầu tìm kiếm.
Sau đó lại gọi điện thoại, đã không còn tín hiệu gì.
Lúc sắp tiếp cận được mục đích trước đó, dường như họ bị người bên kia phát hiện, Dạ Lôi và Dạ Mai bắt đầu triển khai kịch chiến với đối phương.
Phong Tố Cẩn nghe thấy tiếng súng gần bên tai, tim đều đập theo, màng nhĩ cũng như trống đập.
Chẳng biết vì sao, sau khi cô tiến vào rừng núi, tai mắt dường như càng thêm nhạy cảm.
Nhìn thấy một kẻ ở trong chỗ tối muốn nổ súng từ sau lưng Dạ Mai, Phong Tố Cẩn phản xạ có điều kiện, trực tiếp nổ súng, bắn chết kẻ kia.
Phong Tố Cẩn sững sờ không tin vào mắt mình, không biết tại sao cô lại biết sử dụng súng, hơn nữa còn rất thuận tay.
Ngay cả Dạ Lôi và Dạ Mai đều kinh hãi nhìn Phong Tố Cẩn, bọn họ không dám tin được kỹ thuật bắn súng của cô lại chuẩn như vậy, phản ứng còn vô cùng nhạy bén linh hoạt, khiến hai người bọn họ được mở rộng tầm mắt.
Ba người bọn họ không có thời gian suy nghĩ những thứ khác, chỉ có thể nhanh chóng phá vòng vây tìm Quân Mặc Hàn.
Đương nhiên sau khi phát hiện kẻ địch, Dạ Lôi cũng nhanh chóng chuẩn bị phát tín hiệu.
Nhưng cậu ta lại phát hiện tín hiệu không phát đi được, tín hiệu ở nơi này dường như đã bị cắt đứt.
Ba người lo lắng không thôi.
Phong Tố Cẩn nhanh chóng đưa ra quyết định nói.
“Dạ Mai, chân tay cô linh hoạt, cô nhanh chóng ra ngoài, sau khi rời khỏi nơi này thì phát tín hiệu, tôi và Dạ Lôi tiếp tục tìm Quân tiên sinh.”
“Rõ!”
Sau khi tác chiến chân chính, Dạ Lôi kinh hãi đến mức tim suýt chút nữa đều nhảy ra ngoài.
Người vừa nhanh nhẹn, lại có năng lực nhận biết địa hình tốt như thế, kỹ thuật bắn súng còn vô cùng chuẩn trước mặt này thật sự là thiếu phu nhân của bọn họ sao?
Không phải nhìn nhầm chứ, thật sự không phải là đổi người sao?
Người ta căn bản là không cần đến cậu ta bảo vệ có được không?
Cậu ta là một trong tứ đại hộ pháp của Ám Các, vậy mà, vậy mà...
Cậu ta vốn có kiến thức rộng, không có tâm tình để tâm đến người khác nhưng hôm nay cậu ta thực sự bị thiếu phu nhân làm cho kinh ngạc.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥