Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 241: Chương 241: Mị lực mê hoặc




Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Giọng Quân Mặc Hàn trầm thấp lại ôn nhu như mang theo yêu thương ngây ngất.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, trái tim Phong Tố Cẩn run lên không tự chủ, cũng rung động theo.

Vẻ mặt Phong Tố Cẩn vẫn hoảng hốt. Bị đôi mắt của Quân Mặc Hàn hấp dẫn, trái tim cô nhảy lên từng chút một.

Cô vô thức liếm liếm cánh môi, xoay người dựa lên người Quân Mặc Hàn, hai tay ôm lấy hông anh.

Vì Quân Mặc Hàn đang ngồi dựa trên đầu giường nên lúc này Phong Tố Cẩn ôm như vậy, đầu cô đặt cả trên vị trí không thể miêu tả, hơi thở lại càng...

Nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, hơi nghiêng người ôm cô, bế cô ngồi trên chân mình.

Phong Tố Cẩn thuận thế dựa vào lồng ngực Quân Mặc Hàn. Nghe tiếng tim anh đập, cô mới cảm thấy an tâm.

Thậm chí Phong Tố Cẩn còn không kiềm chế được mà dụi dụi vào ngực Quân Mặc Hàn.

Nhìn động tác như động vật nhỏ của cô, Quân Mặc Hàn không khỏi buồn cười, trên mặt càng ôn nhu ấm áp, mang theo một tia cưng chiều nồng đậm.

Quân Mặc Hàn cúi đầu, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, yết hầu khẽ động: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Giọng Quân Mặc Hàn hơi cao lên, có một loại hương vị mê hoặc lòng người.

Không thể khống chế, trái tim Phong Tố Cẩn đập nhanh hơn một chút. Cô nắm lấy quần áo của Quân Mặc Hàn, ngửi mùi hương sạch sẽ trên người anh, hít mũi một cái, nói: “Em không sao, không có chỗ nào không thoải mái cả.”

Bây giờ, cô chỉ muốn ôm Quân tiên sinh nhà cô một cái.

Chỉ chốc lát, Phong Tố Cẩn ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng mang theo một tia tha thiết nhìn Quân Mặc Hàn.

Ánh mắt như vậy khiến trái tim Quân Mặc Hàn khẽ động. Ánh mắt tối sầm, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Phong Tố Cẩn một cái.

“A Cẩn ngoan, bây giờ anh không thể muốn em được, thân thể em còn phải được chăm sóc thêm một thời gian.”

Sao anh có thể không hiểu ánh mắt như thế. Tuy lúc này thân thể cô không có trở ngại gì nhưng anh cũng không dám lơ là.

Phong Tố Cẩn hơi chu môi. Thật ra, đôi khi sẽ có cảm xúc khát khao như vậy, chẳng những nam có mà nữ cũng có.

Cô không có cách nào xem nhẹ khao khát của cô đối với Quân tiên sinh nhà cô.

Có lẽ sau khi cô ăn mặn đã bị làm hư nhưng cô cam tâm tình nguyện bị Quân tiên sinh nhà mình làm hư.

Quân Mặc Hàn không hề không muốn nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể Phong Tố Cẩn.

Lúc này, Phong Tố Cẩn lờ mờ nhớ lại một số chuyện trước khi mình hôn mê. Cô lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt cũng mở to.

“Mặc Hàn, em... em...”

Quân Mặc Hàn biết dường như Phong Tố Cẩn nhớ tới gì đó, trấn an nói: “Đừng sợ, em không có gì đáng ngại. Những chuyện kia đều đã qua rồi.”

“Có khi nào em sẽ đột nhiên phát điên, sau đó lại tổn thương anh nữa không?”

Đây mới là cái cô để ý nhất.

“Sẽ không. Anh đưa em đi gặp bác sĩ rồi, uống thuốc sẽ không sao.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn nhẹ nhàng thở ra. Tất cả những chuyện trước khi hôn mê vẫn khiến lòng cô sợ hãi. Cô ôm lấy cánh tay Quân Mặc Hàn, tay cũng nắm chặt.

Quân Mặc Hàn trấn an vỗ vỗ lưng Phong Tố Cẩn: “Ngoan, tin anh, không sao cả.”

Phong Tố Cẩn chớp chớp mắt: “Có phải em đã ngủ rất lâu không?”

Quân Mặc Hàn biến sắc, không lên tiếng.

“Mặc Hàn, rốt cuộc em đã ngủ bao lâu?”

“Một tuần.”

Phong Tố Cẩn giật mình. Một tuần rồi? Thời gian dài như vậy: “Có phải gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện không?”

“Ừm, xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng em vừa mới dậy, ăn một ít cơm trước, chút nữa anh sẽ nói từng cái cho em hoặc em cũng có thể lên xem tin tức trong một tuần gần đây.”

*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và 241 chương tại Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.