Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong bệnh viện.
Sau khi Phong lão phu nhân tỉnh lại, thuốc tê hết tác dụng, bà ta liền bắt đầu lên tiếng kêu rên, giày vò khiến đám y tá bác sĩ cũng không muốn đến phòng bệnh bà ta.
Phong lão phu nhân nghĩ tới con gái và con rễ lại càng chửi ầm lên.
“Ai u, đau chết mất, tên vong ân phụ nghĩa, dám làm như thế đối với tôi...”
“Phải để Diệc Thục và Lập Tân tách ra, tức chết tôi rồi, thật sự tức chết tôi rồi. Ai u thương xót tôi tuổi đã cao...”
Phong lão phu nhân hùng hùng hổ hổ, một lúc lâu mới nhớ đến việc gọi điện thoại cho người trong nhà. Nghĩ tới nghĩ lui bà ta mới phát hiện không có ai để gọi, gọi điện thoại cho Nguyên Lục Nghệ cũng không có ai nhận.
Sau đó một y tá hỗ trợ nhận điện thoại.
“Alo, ngài là người nhà của Nguyên tiểu thư sao?”
“Tôi là bà ngoại của con bé.”
“Là như thế này, cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang ở trong bệnh viện.”
Lúc này Phong lão phu nhân mới biết Nguyên Lục Nghệ xảy ra chuyện gì. Tương tự, bà ta cũng biết được Phong Diệc Thục bị đánh nhập viện, suýt chút thổ huyết trúng gió.
Sau đó bà ta nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà cũng chỉ còn Phong Diệc Viễn dùng được. Nhưng mà bà ta gọi điện thoại cho con trai, Phong Diệc Viễn căn bản cũng không nhận.
Bởi vì chuyện của Trang Chi Bình nên đứa con trai này mới hận bà ta, hoàn toàn không thèm để ý.
Phong lão phu nhân tức giận, chỉ có thể nằm trên giường bệnh lên tiếng kêu rên, bà ta không nghĩ tới chỉ bởi vì một Nguyên Lập Tân mà đã biến trong nhà trở thành thế này. Sớm biết như vậy thì năm đó bà ta cũng sẽ không đồng ý cho Phong Diệc Thục đi theo Nguyên Lập Tân, nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Bà ta cũng quên rằng Nguyên Lập Tân cũng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho Phong gia bọn họ.
Ở một nơi như Bắc Quyền Thành, trừ phi là hào môn thế gia cấp bậc lão làng lớn như Lam gia thì mới không cần tận tâm giao thiệp với bộ ngành chính khách. Như Phong gia bọn họ hiện tại, làm chuyện gì cũng phải cần bộ ngành chính khách tạo thuận lợi cho.
Bà ta kêu rên một lúc lâu mới ý thức được tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều không hợp lý, rất không bình thường, giống như là có người cố tình nhằm vào Phong gia.
Phong lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra được một người, là Phong Tố Cẩn!
Nghĩ tới Phong Tố Cẩn, đáy mắt Phong lão phu nhân chứa một tia u ấm giống như rắn độc, đương nhiên cũng sẽ tính toán gì đó trong lòng.
Buổi chiều tinh thần của Phong Tố Cẩn đã tốt lên rất nhiều, thần trí cũng đã thanh tỉnh.
Cô hoảng hốt nhớ đến đủ thứ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, phảng phất như cách một thế hệ. Cô không hối hận khi đi theo bên cạnh Quân Mặc Hàn, không có anh thì cô đã sớm mất mạng, căn bản cũng sẽ không giúp được cho cha và em gái.
Nhưng thật đúng như anh nói, đi theo bên cạnh anh, xác thật rất nguy hiểm. Chỉ là cho dù nguy hiểm thì cô cũng không muốn lại bị vứt bỏ, huống chi Quân Mặc Hàn cũng đối xử rất tốt với cô.
Loại tốt này khiến cô không biết nên báo đáp như thế nào, cô chỉ có thể làm một người vợ tốt, một lòng trung thành với anh. Hơn nữa cô cũng tham luyến sự ấm áp của Quân Mặc Hàn.
Nghĩ đến quá khứ bị vứt bỏ, nghĩ tới hai lần cô suýt bị giết, cả người Phong Tố Cẩn run lên một cái, sờ đến khóe mắt, cô mới phát hiện khóe mắt cô dường như có chút nước mắt.
Cô bình phục lại cảm xúc của bản thân, để chính mình bận túi bụi, đi xuống phòng bếp nhìn, phát hiện thức ăn cũng không còn nhiều lắm.
Gần đây Quân Mặc Hàn vẫn luôn chăm sóc cho cô, trong lòng cô muốn làm một chút gì đó cho anh, nghĩ một chút, có lẽ buổi tối sẽ xuống bếp làm cơm.
Cô ra khỏi tiểu khu, đến siêu thị mua một chút đồ ăn. Lúc đi trên đường cô lại nghe nói một ít chuyện, cũng biết được những chuyện xảy ra với Phong gia và Nguyên gia, trong lòng cô nhảy một cái.
Cô luôn cảm thấy những chuyện này xảy ra quá kỳ quặc, cô nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là Quân Mặc Hàn sắp xếp người làm?