Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn vừa hôn Quân Mặc Hàn, tay vừa vội vàng duỗi vào trong áo sơ mi của anh. Quân Mặc Hàn không nhịn được hút một ngụm khí lạnh, yết hầu cũng lăn lộn, ánh mắt ngày càng mờ.
Nhưng anh vẫn nhẫn nại tính tình, vỗ về sau lưng Phong Tố Cẩn, khẽ hôn bên tai cô, khàn giọng hỏi: “A Cẩn, muốn?”
Thanh âm của Quân Mặc Hàn lúc này âm trầm khàn khàn, vô cùng có từ tính. Hô hấp ấm áp lượn lờ bên tai cô, khiến cô không tự chủ được kêu lên một tiếng, thân thể như bị điện giật, quấn trên eo của Quân Mặc Hàn.
Hô hấp của cô cũng dồn dập: “Mặc Hàn...”
Quân Mặc Hàn vẫn có lòng nhẫn nại, dụ hoặc: “Muốn sao? Hả?”
Nói rồi, tay Quân Mặc Hàn vươn vào trong quần áo của Phong Tố Cẩn, châm lửa tới lui, tay Quân Mặc Hàn nóng như lửa đốt cởi cúc ngầm của cô, vuốt ve trên da thịt hơi lạnh, khơi dậy một cỗ run rẩy.
Phong Tố Cẩn dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Quân Mặc Hàn, bĩu môi, giống như một đứa trẻ muốn kẹo nhưng lại không có kẹo.
Quân Mặc Hàn không chịu nổi anh mắt đó của cô, nhưng vẫn muốn dụ dỗ cô nói ra: “Ngoan, nói ra sẽ cho em.”
Phong Tố Cẩn biết, ngày thường Quân Mặc Hàn có thể ôn nhu cưng chiều cô nhưng lúc này thì không, anh sẽ chỉ bá đạo dụ dỗ cô.
Nhưng cô thật sự muốn, lúc ở trên xe cô đã muốn anh.
Cô vội vàng, chỉ có phương thức như thế mới có thể khiến cô có cảm giác bọn họ sâu sắc bên nhau.
Phong Tố Cẩn không chịu yếu thế khẽ cắn cổ Quân Mặc Hàn, khẽ nói ra một chữ “muốn“.
Lúc này Quân MẶC Hàn mới đảo khách thành chủ, vừa hôn vừa cởi quần áo của hai người, bắt đầu mạnh mẽ “yêu” cô ngay trên ghế.
Cuối cùng vẫn là thể lực của Phong Tố Cẩn không chống đỡ nổi, mềm nhũn ngã vào trong ngực của anh, mí mắt cũng không nhấc lên được.
“Đừng, không mệt.”
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ vỗ lưng Phong Tố Cẩn.
Cô nàng này, mỗi lần đều là cô muốn, nhưng đàn ông có thể nói ngừng là ngừng sao?
Anh hận không thể đem tất cả kích tình đều cho cô nhưng thể lực vợ anh còn chưa đủ, không chịu nổi những kích tình này. Anh cũng chỉ có thể thông cảm cho thân thể của cô.
Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn đi tắm rồi mới thay quần áo ở nhà.
Phong Tố Cẩn vô lực dựa vào người Quân Mặc Hàn, hai chân quấn ngang hông anh, Quân Mặc Hàn ôm cô như đang ôm một đứa trẻ.
“A Cẩn ngoan, đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, anh còn có chút việc phải bận rộn.”
Phong Tố Cẩn lắc đầu: “Em ở cùng với anh.”
Quân Mặc Hàn thấy hôm nay cô dính mình như vậy, cũng chỉ có thể ôm cô đến phòng ngủ.
Cứ như thế, Quân Mặc Hàn xem Microblogging, Phong Tố Cẩn ngồi trên đùi anh cũng nhìn theo.
Lúc này bình luận Microblogging càng nhiều, fan hâm mộ trên Microblogging của Quân Mặc Hàn cũng lên tới mấy chục vạn.
Phong Tố Cẩn thấy cũng líu lưỡi: “Nhanh như vậy à?”
“Bởi vì anh để phía chính phủ của thành phố mình và một vài Microblogging lớn chia sẻ lại bài đăng của anh, cho nên lượng chú ý sẽ lớn hơn một chút. A Cẩn, sau này em sẽ phải lộ ra ngoài ánh sáng.”
“Ừm ừm.”
Thấy trong mắt Phong Tố Cẩn còn mang theo chút hưng phấn nho nhỏ, Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ thở dài: “A Cẩn, anh vẫn lo lắng cho an nguy của em. Bên ngoài có kẻ địch không dám nhằm vào anh nhưng sẽ nhằm vào em, hiểu không?”
Phong Tố Cẩn chớp chớp mắt, muốn nói như thế rất tốt, cô có thể chia sẻ một nửa nguy hiểm với anh. Nhưng mà nếu như cô nói như thế thì chắc chắn Quân tiên sinh nhà cô sẽ nổi giận: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, dù sao chỉ cần đi cùng với anh là tốt rồi, em không sợ.”