Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Thanh âm của Quân Mặc Hàn mang theo hương vị trấn an càng khiến lòng cô sinh ra cảm giác an toàn kỳ lạ. Cô dựa trong ngực anh, nghe được khí tức trên người anh, trái tim cũng dần bình tĩnh lại. Hiện tại cô cũng không muốn già mồm thẹn thùng gì cả, trong lòng cô đều là cô tịch và bối rối, nếu không túm lấy cái gì đó thì e là cô sẽ phát điên mất.
Quân Mặc Hàn nhìn người đang co lại trong lòng mình, cảm giác được thân thể cô khẽ run. Anh sâu kín thở dài trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Lúc này Phong Tố Cẩn ngủ thiếp đi, ngủ rất an ổn, khóe môi cũng cong lên ý cười ngọt ngào, tựa như đang có một giấc mộng đẹp. Nếu không phải khóe mắt cô vẫn còn lưu lại vết nước mắt thì Quân Mặc Hàn còn cho là lúc nãy chỉ là ảo giác.
Nhưng dạng giày vò như vậy Quân Mặc Hàn cũng không có chút buồn ngủ nào.
Lúc này cũng đã một giờ sáng.
Quân Mặc Hàn không ngủ được mấy tiếng liền rời giường.
Dù thế nào thì hôm nay cũng là ngày anh nhậm chức, anh vẫn phải cư xử nghiêm túc, một chút nữa còn có phóng viên truyền thông phỏng vấn đưa tin.
Lúc Phong Tố Cẩn tỉnh lại, Quân Mặc Hàn đã không còn ở phòng bệnh.
Cô xoa xoa đầu mình, nhìn thấy Dạ Mai đang ngồi trên ghế salon, có chút sửng sốt.
“Quân tiên sinh đâu rồi?”
Dạ Mai đứng lên, cung kính nói.
“Thiếu phu nhân, hôm nay là ngày Quân thiếu chính thức nhậm chức, đã đi đến bộ ngành chính khách, Quân thiếu bảo thuộc hạ chăm sóc thật tốt cho thiếu phu nhân.”
Phong Tố Cẩn hơi sững sờ rồi nhanh chóng hoàn hồn, cô đánh vào đầu mình, tự lẩm bẩm.
“Ngày quan trọng như vậy mà tôi lại ngủ quên mất.”
Nói xong Phong Tố Cẩn liền muốn nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, ngài muốn đi đâu? Thuộc hạ cùng đi với ngài.”
Phong Tố Cẩn nghe thấy Dạ Mai nói, bước chân cũng dừng lại.
“Cô có mang theo túi trang điểm không?”
Dạ Mai lắc đầu nhưng cô ấy lại phân phó người mang đồ vật mà Phong Tố Cẩn cần tới.
Nửa tiếng sau, Phong Tố Cẩn đã vội vàng chính lý ổn thỏa liền chạy tới đường phố chính khách ở Bắc Quyền Thành.
Hai bên đường phố ở đây đã được treo dây, đám dân thành thị đều đang đứng sau sợi dây chờ xem. Ở đây cũng có rất nhiều phóng viên chờ để chụp ảnh.
“Kích động thật, thị trưởng mới nhậm chức đây!”
“Nghe nói vị thị trưởng mới này chỉ mới hai mươi chính tuổi, dáng dấp phi thường tuấn mỹ, cái gì gọi là vừa gặp đã mến hay là tái kiến khuynh thành gì đó, tôi cũng không biết dùng từ gì để tả, tôi cũng là nhìn thấy ở trên kia.”
“Quân thị trưởng của chúng ta mặc dù chưa từng lộ diện, bên trên cũng không có hình của hắn nhưng lại rất nổi danh ở trấn Thanh Đằng đó.”
“Đó chính là nơi nguy hiểm nhất mà hắn chỉ dùng thời gian có một năm đã chỉnh đốn xong, hắn là nhân vật truyền kỳ ở trấn Thanh Đằng, bản thân hắn vô cùng quyết đoán.”
“Tôi còn nghe nói thật ra hắn là đại thiếu gia hào môn Đế Đô, xuất thân từ quân đội, tất cả hào quang đều tập trung vào người hắn, a, một lát nữa liền có thể nhìn thấy hắn, quá kích động...”
Phong Tố Cẩn ở trong đám người nghe thấy thấy mọi người nhắc tới Quân Mặc Hàn, tất cả đều là khen ngợi, trong lòng cô cũng có một loại cảm giác kiêu ngạo. Bởi vì người đàn ông như thế lại là chồng của cô.
Mặc dù không biết vì sao lúc đầu Quân Mặc Hàn nhìn trúng cô nhưng nghĩ tới lúc này cô đang chờ đợi anh xuất hiện cũng vô cùng kích động.
“Nếu như ai có thể được thị trưởng mới coi trọng thì quả thực rất may mắn.”
Bỗng dưng nghe thấy một người phụ nữ trong đám người nói như vậy, Phong Tố Cẩn không nhịn được liền ho khan, dường như cô quả thực rất may mắn vì có thể lọt vào mắt Quân Mặc Hàn. Nếu không thì cô làm sao có được cuộc sống thanh tĩnh nhàn nhã như bây giờ.
Tại lúc mọi người kích động nghị luật, trên đường đi truyền tới tiếng súng chào và tiếng pháo.
“Nhanh nhanh, thị trưởng tới...”
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥