Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Mọi người cảm thấy cũng chỉ có Phong Tố Cẩn, cũng chính là Quân phu nhân, xảy ra chuyện mới có thể khiến thị trưởng Quân tức giận như thế.
Có thể điều động binh lực khiếp sợ như thế đến bao vây Lam gia, e là cũng chỉ có Quân Mặc Hàn mới làm được.
Mặc dù trong lòng đều đã biết thực lực của thị trưởng Quân nhưng khi thực sự nhìn thấy, mọi người vẫn không khỏi hoảng sợ.
Tiếng cảnh báo vừa vang lên không lâu, những người này đã xuất hiện, khiến tất cả mọi người không thể không nhìn kỹ Quân Mặc Hàn thêm lần nữa. Mọi người đều sáng suốt cảm thấy vẫn nên thuận theo thị trưởng Quân thì tốt hơn.
“Thực lực của vị Quân thiếu này không thể chỉ có như vậy.”
“Có lẽ thứ chúng ta nhìn thấy đều chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc tới.”
“Vậy nên chúng ta vẫn phải đứng vững đội hình, đừng có tự đưa đầu cho thị trưởng Quân.”
“Đúng đúng! Ông nhìn xem, đại bác cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, hi vọng Quân phu nhân không xảy ra chuyện gì.”
“Tôi đang sợ sau khi Quân phu nhân xảy ra chuyện, thị trưởng Quân sẽ cho nổ toàn bộ nơi này.”
“Khó mà nói được! Bão tố sắp tới rồi!”
Dạ Tinh đi theo Quân Mặc Hàn đến nơi phát ra tiếng cảnh báo.
Chỉ qua mấy giây, Dạ Tinh đã cảm thấy Quân thiếu sắp điên rồi.
Chỉ riêng khí thế trên người và sát khí nghiêm nghị của anh cũng đủ khiến tất cả những người xung quanh sợ hãi. Ngay cả anh ta cũng không tự chủ được mà đổ mồ hôi.
Đi đến cửa toilet, Dạ Tinh nhìn thấy Dạ Ngũ đã ngã trong vũng máu.
Trong chớp mắt, anh ta phát hiện sát khí trên người Quân thiếu đã bao phủ toàn bộ không gian khiến anh ta không thở nổi.
Cưỡng ép trái tim đang nhảy lên, anh ta ngồi xổm xuống quan sát Dạ Ngũ.
Những thủ vệ khác đi vào bên trong cẩn thận kiểm tra một lượt. Không có ai cả.
“Quân thiếu, Dạ Ngũ bị tơ bạc giết chết. Chỉ một vài gia tộc cổ xưa trên thế giới mới có thể dùng phương thức này, một chiêu mất mạng.”
Dạ Tinh tin tưởng là do người của một vài gia tộc cổ xưa làm. Nếu không, với thân thủ của Dạ Ngũ, không thể dễ dàng bị người ta giết chết như vậy.
Quân Mặc Hàn cứng đờ đứng tại chỗ, khí thế toàn thân nghiêm nghị lạnh lẽo khiến tất cả những người xung quanh như rơi vào hầm băng, chẳng những lạnh mà còn vô thức run lên.
Thật sự, khí thế của Quân thiếu quá mạnh.
Không ai biết trong lòng Quân Mặc Hàn đang run rẩy. Anh gắt gao nhìn Dạ Ngũ, hạ mệnh lệnh: “Tìm kiếm cho tôi, truy quét toàn bộ những nơi trọng yếu của Lam gia! Tất cả mọi người đều nghiêm túc tìm kiếm cho tôi!”
Nếu như... Nếu như A Cẩn của anh xảy ra chuyện gì, Quân Mặc Hàn thực sự muốn lôi tất cả những người ở đây chôn cùng với cô.
Không, A Cẩn của anh sẽ không xảy ra chuyện gì! Anh cũng không cho phép xảy ra chuyện.
Chẳng những mắt đau mà cả người Quân Mặc Hàn cũng đau nhức. Cái loại đau đớn tâm tê phế liệt này lại bắt anh phải nếm trải một lần nữa.
Cô là A Cẩn của anh, hơn nữa còn là ôn noãn hơn mười năm trước của anh!
Máu của anh đang sôi sục, đang cuộn trào. Dường như anh ngửi thấy mùi máu tươi, anh muốn giết người.
Lần trước, đã có người đâm giết A Cẩn của anh ngay trước mặt anh. Lần này, còn có người dám bắt A Cẩn của anh đi!
Có phải những người này thật sự cho rằng Quân Mặc Hàn anh là người dễ bắt nạt như vậy không?
Đáy mắt Quân Mặc Hàn cuồn cuộn sát khí điên cuồng, linh hồn đang kêu gào muốn giết chóc, cần có máu mới để làm tê liệt cảm giác đau nhức tâm tê phế liệt lúc này của anh.
Anh đau đớn, cũng muốn khiến tất cả mọi người đều đau đớn.
A Cẩn, A Cẩn của anh... A Cẩn...
Quân Mặc Hàn như bị ma nhập, cả người tỏa ra sát khí hắc ám. Rất nhiều người xung quanh không nhịn được, cổ họng hơi động đậy, bị khí thế của anh ép cho cổ họng nổi lên mùi máu tươi.
Vậy mà thân thể người đàn ông này lại bị một lực lượng hắc ám chiếm đoạt.
Anh căn bản cũng không giống người bình thường!
Dạ Tinh biết lực lượng hắc ám thần bí của Quân thiếu. Hơn mười năm trước, nó đã bộc phát một lần. Chẳng lẽ lần này lại...