Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Suýt chút Phong Tố Cẩn đã buông lời nói tục. Cmn! Sao trà xanh này lại ở đây vậy?
Phong Tâm Tinh kia là điển hình của trà xanh và bạch liên, hơn nữa còn mang theo một bụng tâm cơ. Đi theo Phong lão phu nhân, cô ta cũng đã học được không ít yêu khí.
Nhìn thấy Phong Tâm Tinh, Phong Tố Cẩn ghét bỏ muốn ói.
Từ nhỏ đến lớn, Phong Tâm Tinh luôn thích đoạt đồ của người khác. Chỉ cần nhìn trúng, cô ta luôn dính lấy không buông.
Thật sự đúng như Phong lão yêu bà và Nguyên Lục Nghệ đã nói sao? Hiện tại Phong Tâm Tinh này đang để mắt tới Quân tiên sinh nhà cô?
Trong lòng Phong Tố Cẩn rất khó chịu, cũng rất tức giận nhưng cô tự nói với mình, cô tin tưởng Quân tiên sinh nhà cô, chỉ là nhìn thấy Phong Tâm Tinh nên có chút phản ứng mà thôi.
Không chờ Phong Tố Cẩn có động tác gì, Quân Mặc Hàn lãnh đạm nói với Phong Tâm Tinh: “Ai cho cô đến gần tôi trong vòng hai mét?”
Phong Tâm Tinh bị hàn khí lạnh lẽo của Quân Mặc Hàn dọa sợ, trong lòng run lên.
Một nhân viên bên cạnh vội vàng kéo Phong Tâm Tinh rời đi: “Thị trưởng Quân, đây là thư ký mới tới, không hiểu quy củ.”
“Lần sau trực tiếp sa thải.”
“Vâng vâng.”
Cho dù đang kinh hãi, Phong Tâm Tinh vẫn điên cuồng si mê nhìn người đàn ông này. Chỉ đứng trong mưa nhưng anh như thần tiên hạ phàm, mị thế khuynh thành, cao quý tuyệt trần, chỉ có thể khiến người ta ngưỡng mộ.
Cô ta nhất định phải có được người đàn ông này!
“Tâm Tinh, đây chính là thị trưởng Quân. Dù cô bất chấp tiếp cận, nịnh hót nhưng cũng không phải lúc này. Toàn bộ bộ chính trị có ai không biết, thị trưởng Quân không cho phép bất kỳ ai đến gần trong vòng hai mét ngoài trợ lý, đặc biệt là phụ nữ!”
Phong Tâm Tinh chỉ vào hình bóng của Phong Tố Cẩn: “Đó là ai? Sao người đó có thể tới gần thị trưởng Quân?”
Dựa vào nhãn lực của cô, hình bóng mặc áo mưa này chắc chắn là phụ nữ.
Vừa nhìn, quan viên kia cũng sửng sốt. Từ khi nào, có người có thể đến gần thị trưởng Quân trong vòng hai mét?
Nhìn cảnh vừa rồi, khóe miệng Phong Tố Cẩn nhếch lên nụ cười sảng khoái. Nếu không phải Quân tiên sinh nhà cô quá sức rồi, có thể cô cũng nhảy cỡn lên ôm anh.
Mặc dù đang nói chuyện với quan viên khác, Quân Mặc Hàn vẫn dành ra một phần tinh lực chú ý tới vợ nhỏ của mình.
Anh có thể cảm giác cô đang vui vẻ.
Lúc này, Quân Mặc Hàn mới tùy ý liếc nhìn người vừa bị anh lãnh đạm quát lui. Hóa ra là Phong Tâm Tinh của Phong gia.
Quân Mặc Hàn nhàn nhạt liếc một chút rồi thu tầm mắt lại, đáy mắt lạnh lẽo.
Dưới sự xuất hiện và an bài của Quân Mặc Hàn, việc cứu viện đã được tiến hành đâu vào đấy. Thậm chí Quân Mặc Hàn còn tự mình tiến đến đống phế tích, tiến hành chỉ huy, cầm loa hô hào cổ vũ.
Nhìn cảnh này, mi mắt Phong Tố Cẩn ngấn lệ. Có thể làm vợ của Quân tiên sinh cũng là một sự kiêu ngạo của cô. Người đàn ông này thật lòng bảo vệ bách tính. Anh có sự kiên trì của anh, có trách nhiệm của chính mình.
Lúc này, cũng có phóng viên đang đưa tin trực tiếp tại hiện trường. Phong Tố Cẩn đang nhìn Quân Mặc Hàn nên cũng không biết Phong Tâm Tinh đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Thấy bên cạnh Phong Tố Cẩn không có ai, Phong Tâm Tinh cố tình đi qua, đụng một cái khiến Phong Tố Cẩn ngã mạnh xuống đất. Cả người cô ta cũng cố tình đè lên người Phong Tố Cẩn.
“A...”
Phong Tố Cẩn ngã trúng một cục đá bén nhọn, còn dính phải bùn đất. Đau đớn, cả người cô co quắp lại. Nhưng chưa hết, cô cảm giác trên người lại bị đụng vào, sau đó lại đau hơn. Không nhịn được nữa, cô kêu lên.
“Thật xin lỗi, tôi... tôi không cẩn thận nên trượt chân. Cô không sao chứ?”