Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Quân Mặc Hàn xoa nhẹ đầu cô, thật là muốn mạng. Hiện tại vợ nhỏ của anh phát sốt không thanh tỉnh, có năng lực làm ầm ĩ như một cô gái nhỏ, anh cũng chỉ có thể dỗ dành.
Phong Tố Cẩn tựa trong ngực Quân Mặc Hàn, có chút thanh tỉnh.
“Trước kia khi phát sốt, em đều dùng khăn lông ướt để hạ nhiệt...”
Nghe thấy câu nói này, Quân Mặc Hàn nghĩ tới một vài phương thuốc dân gian.
Phong Tố Cẩn không muốn đến bệnh viện, tạm thời không liên lạc được với Khâu Văn Tranh, anh cũng không thể gọi bác sĩ khác đến nhà, tất cả đều không yên lòng nên anh cũng chỉ có thể thử một chút phương pháp dân gian.
Trước đó, lúc anh ở trong quân đội đặc chủng, khi làm nhiệm vụ, giữa lúc sinh tử nếu như có sinh bệnh thì cũng đều dùng phương thuốc dân gian để trị.
Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn trở về phòng ngủ, cởi quần áo cho cô, một lần nữa thay lại áo ngủ.
Lúc trước khi thay quần áo cho cô, Phong Tố Cẩn vẫn đang ngủ nên tương đối yên tĩnh. Lúc này Phong Tố Cẩn ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, phát sốt có chút hồ đồ, rất dính Quân Mặc Hàn, một lát thì ôm một cái, một lát thì nói nóng, hoàn toàn là dính trên người anh.
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói.
“Thật sự mệt nhọc!”
Mệt nhọc không nói, còn làm ầm ĩ, thế nhưng anh chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể dỗ dành, ai bảo hiện tại cô đang phát sốt, thần trí mơ hồ.
Quân Mặc Hàn lấy rượu, dùng khăn lông thấm vào rồi lau cơ thể cho Phong Tố Cẩn, dùng phương pháp dân gian thế này để hạ nhiệt độ.
Một đêm này Quân Mặc Hàn đều trông chừng Phong Tố Cẩn.
Trong lúc mơ hồ, Phong Tố Cẩn ôm lấy Quân Mặc Hàn, lặp đi lặp lại.
“Mẹ, đừng rời đi, đừng rời đi...”
“Lạnh quá, con sợ...”
“Đừng đánh tôi... tôi sẽ nghe lời mà...”
“Em gái đừng khóc, em gái...”
“Ba, con đã không còn mẹ, ba không được chết, ba...”
Phong Tố Cẩn không ngừng lên tiếng nỉ non những câu tương tự như vậy, tựa hồ xem Quân Mặc Hàn thành người thân, ôm không buông tay.
Quân Mặc Hàn cảm nhận được lực độ bên hông, lại nghe thấy những lời này của Phong Tố Cẩn, trái tim nhỏ bé không nhịn được đau đớn.
Rốt cuộc trước kia vợ nhỏ của anh đã trải qua những gì?
Ngày thường nhìn thấy rất kiên cường nhưng lúc phát sốt đến hồ đồ lại yếu ớt như vậy, dáng vẻ yếu ớt đến mức giống như chạm một cái cũng có thể nát.
Quân Mặc Hàn chỉ có thể ôn nhu nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô.
“Đừng sợ, anh ở đây, anh không đi, cũng sẽ không rời đi, vẫn ở bên cạnh em...”
Có lẽ Quân Mặc Hàn có hương vị trấn an, Phong Tố Cẩn dần bình tĩnh lại, cũng bắt đầu ngủ yên.
Quân Mặc Hàn thở dài, đưa tay lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt cho cô. Đợi đến khi Phong Tố Cẩn triệt để hạ sốt đã là sáng hôm sau.
Quân Mặc Hàn cũng không có tâm tư đi nghỉ ngơi, anh đắp kín chăn cho cô rồi mới đến ban công gọi điện thoại.
“Tra cho tôi, ở Phong gia, những ai đã từng động thủ với cô ấy.”
“Còn có Trang Chi Bình lúc trước bắt được, phân phó người dựa theo nhiều quy củ mà chiêu đãi, nói đây là mệnh lệnh của tôi.”
Từ “chiêu đãi” này đương nhiên là có thâm ý khác.
Người của Phong gia, Quân Mặc Hàn thật sự rất muốn động thủ xử lý từng kẻ một nhưng nếu làm như vậy thì Phong Tố Cẩn sẽ không thể phát tiết những uất khí trong lòng.
Chỉ có cô tự mình đòi lại tất cả từ Phong gia thì cô mới có thể thư thái. Cho nên tạm thời Quân Mặc Hàn chịu đựng nhưng âm thầm trừng phạt một số người thì vẫn có thể.
Qua hai giờ sau, Quân Mặc Hàn nhận được một phần tư liệu trong tay, phía trên đều có ghi chép sơ lược tất cả những gì Phong gia đã làm đối với Phong Tố Cẩn.
Sau khi xem xong, đáy mắt Quân Mặc Hàn lấp lóe hàn quang, cả người hàn khí bức người, một tay bẻ gãy bút trong tay.
“Phong gia, những kẻ này quả nhiên chán sống rồi!”
Tiếp đó Quân Mặc Hàn gọi điện thoại, bàn giao một chút sự tình, chỉ cần là người đã từng tổn thương Phong Tố Cẩn, một kẻ anh cũng sẽ không tha.
Sáng sớm, cha của Nguyên Lục Nghệ là Nguyên Lập Tân bởi vì một hạng mục công trình trong bộ ngành chính khách mà bị cách chức.
***
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥