Edit by Sà
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trong lòng Phong Diệc Thục thật sự sợ hãi.
Cô ta giống như một con hổ giấy, chỉ biết làm ầm ĩ và giày vò ngoài mặt, nhưng thực ra trong thâm tâm cô ta vô cùng sợ hãi.
Cô ta chỉ tưởng tượng đến cảnh Phong Tố Cẩn bị giết chết, liền rùng mình một cái.
Phong Diệc Thục nghĩ, nếu để mẹ cô ta biết sau lưng cô ta nuôi một tiểu bạch kiểm, còn âm thầm làm chuyện có lỗi với Phong gia, có phải hay không cũng có thể nhẫn tâm xuống tay giết cô ta?
Cô ta lại nghĩ đến những chứng cứ của Phong gia đang ở trong tay Phong Tố Cẩn, cảm thấy mẹ cô ta giết chết Phong Tố Cẩn chính là một quyết định đúng đắn, như vậy sẽ không có ai biết được những chuyện mà cô ta làm.
...
Phong Tố Cẩn không hề biết đến những tính toán của Phong gia, mỗi ngày cô đều làm từng bước công tác sinh hoạt, chờ đợi Quân Mặc Hàn trở về.
Hôm nay vì muốn đuổi kịp bản thảo thiết kế nên cô tăng ca rất muộn.
Cô là nghĩ đến nếu đuổi kịp giai đoạn thiết kế tiếp theo, cô sẽ có rất nhiều thời gian. Có thể dành thời gian để ở bên Quân tiên sinh, cô thật sự muốn làm chút gì đó cho hắn.
Sau khi ra khỏi văn phòng, thật sự cũng khuya lắm rồi. Cô đi không bao lâu đã bị một chiếc xe trên đường bắt vào trong.
“A...”
Phong Tố Cẩn hoàn toàn không kịp phản ứng, chờ đến thời điểm cô có ý thức lại thì phát hiện bản thân mình đã bị trói, miệng nhét một cái gì đó, mắt cũng bị che lại.
Vừa mới bắt đầu, cô đã vô cùng kinh hoảng, trong miệng phát ra âm thanh ê a.
Thế nhưng sau đó cô đã cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại, bởi vì hiện tại cô có giãy dụa cũng vô dụng.
Cũng không biết qua bao lâu, Phong Tố Cẩn cảm giác mình bị ném đến một chỗ nào đó, mặt đất rất lạnh, cô bị ném ngã đến thất điên bát đảo.
Không đợi cô ngồi dậy, bông vải trong miệng đã được lấy ra.
“Các người là ai, muốn làm gì?”
Cô vừa nói xong câu đó, cằm đột nhiên bị bóp chặt, ai đó cường ngạnh rót vào miệng cô một ít thuốc.
Phong Tố Cẩn liều mạng mím chặt môi, không ăn vào.
Tuy nhiên người trong bóng tối căn bản là cương quyết muốn rót, cô phun ra bao nhiêu, bọn họ lại mạnh bạo rót vào bấy nhiêu.
Phong Tố Cẩn đối với các vị thuốc cũng có một sự nhận biết nhất định, hương vị ở trong miệng cô để cô biết đây là một loại thuốc ngủ.
Nhưng liều lượng nhiều như vậy, nhất định sẽ gây chết người.
Phong Tố Cẩn bây giờ mới ý thức được, có người muốn thần không biết quỷ không hay mà giết chết cô.
Hơn nữa nếu dùng thuốc ngủ để giết cô, người khác cũng có thể nói đây là tự sát.
Đầu óc Phong Tố Cẩn vô cùng thông minh, cô một bên chống cự không uống, một bên phân tích.
“Các người là người của Phong gia, lão phu nhân muốn giết chết tôi phải không?”
“Cô đúng là thông minh, nếu đã biết, vậy thì uống hết đi!”
Phong Tố Cẩn nghe thấy giọng nữ này, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Thím hai?”
Chú hai của cô là một người nhu nhược hiếu thảo, hoàn toàn bị Phong lão phu nhân khống chế, ngay cả lúc trẻ lấy vợ, cũng đều là do lão phu nhân an bài.
Chú hai cưới một người của Trang gia.
Tuy Trang gia không thể so sánh với Phong gia nhưng con gái của Trang gia lại là một người vừa thông minh vừa có năng lực.
Phong lão phu nhân để con trai cưới một người phụ nữ như vậy, vừa khống chế tốt vừa có thể biến thành trợ thủ của bà ta.
Phong lão phu nhân trợ giúp sinh hoạt của Trang gia, cũng có thể nắm bắt được con trai mình.
Coi như Trang Chi Bình là một người có năng lực nhưng để có thể sinh tồn ở Phong gia, cô ta không thể không lấy lòng Phong lão phu nhân.
Hơn nữa, con gái của cô ta, Phong Tâm Tin từ nhỏ đã bị lão phu nhân ôm đến nuôi bên người.
Biểu hiện của cô ta tốt, lão phu nhân mới cho cô ta gặp con gái của mình, nếu không, cô ta cũng đừng hòng mong muốn gặp lại con bé.
Những điều này cũng là từ tư liệu mà Phong Tố Cẩn tra được sau này.
Trang Chi Bình lãnh đạm nói.
“Cô cũng đừng trách tôi, tôi chỉ là làm việc theo chỉ thị.”
Phong Tố Cẩn cũng hiểu biết được con người của thím hai này, làm việc quyết đoán, chưa từng lưu lại biện pháp dự phòng.
“Thím hai, cho dù tôi có nói cái gì, thím cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, đúng không?”
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥