Edit by Nguyên & Beta by Rùa
_
Ánh mắt Phong Tố Cẩn vô cùng kiên định, ở đáy mắt phảng phất như bùng cháy lên hai ngọn lửa sáng rực, có thể chiếu sáng nơi tối tăm nhất của lòng người, tràn đầy sức mạnh kiên định.
Dạ Cầm bị ánh mắt như vậy làm cho kinh sợ, nhiệt huyết trong lòng như bị đáy mắt sáng chói của Thiếu phu nhân làm cho sôi sục.
Cô ấy mở miệng, nói: "Thiếu phu nhân, tầng huấn luyện ở bên kia, mời đi theo tôi."
Cô ấy cảm giác trên người Thiếu phu nhân có một luồng sức mạnh khiến người ta vô thức thuận theo, nội tâm cô ấy cũng không tự chủ được khi muốn dẫn Thiếu phu nhân đi đến nơi huấn luyện.
Quân thiếu đã đưa Thiếu phu nhân tới đây, nghĩa là đã thừa nhận thân phận của cô với Ám Các. Hơn nữa, trước khi đi, Quân thiếu cũng nhắc nhở rằng phải chăm sóc Thiếu phu nhân thật tốt, nếu Thiếu phu nhân thích, có thể đưa cô ấy đi khắp nơi.
Chỉ có điều, Thiếu phu nhân đi đến nơi huấn luyện thì có thể sẽ bị thương trong lúc huấn luyện. Không biết đây có được xem là không chăm sóc tốt Thiếu phu nhân hay không.
Phong Tố Cẩn theo Dạ Cầm đi vào phía dưới sơn cốc. Nơi này có chín lối vào và chín lối ra, giống như một trận địa.
"Thiếu phu nhân, ở đây có tổng cộng chín giai đoạn huấn luyện, qua giai đoạn cơ bản nhất mới có thể đột phá huấn luyện cực hạn từng bước một."
Phong Tố Cẩn nghiêm túc lắng nghe, gật đầu một cái: "Dạ Cầm, tạm thời không cần nói cho Quân thiếu biết việc tôi đi huấn luyện. Cô có thể giúp tôi giữ bí mật không?"
Dạ Cầm lộ vẻ do dự: "Thiếu phu nhân, chuyện này không giấu diếm được bao lâu đâu, Quân thiếu hẳn sẽ biết được.
"Có thể giấu diếm được lúc nào hay lúc đấy."
Cô lo rằng nếu biết được, Quân Mặc Hàn sẽ không cho cô đi huấn luyện. Anh đau lòng thay cô, cô đều biết. Thường thường, cô chỉ bị thương một chút, anh đã không khỏi đau lòng chứ nói gì đến bị thương khi huấn luyện.
Dạ Cầm vẫn còn chưa quyết định được, Phong Tố Cẩn đã trực tiếp nói thẳng: "Dạ Cầm, đây là chỉ thị của Thiếu phu nhân."
"Vâng, Thiếu phu nhân!"
"Khi Quân thiếu trở về thì nhanh chóng báo cho tôi biết. Nếu như vậy, anh ấy sẽ không phát hiện được."
"Rõ!"
Dạ Cầm đưa Phong Tố Cẩn đi vào, thay trang phục huấn luyện rồi mới đưa cô tiến vào nơi huấn luyện, sau đó chờ ở bên ngoài.
Phong Tố Cẩn tiến vào cánh cửa đầu tiên "Đệ Nhất Lâu". Sau đó, cửa bị đóng lại, toàn bộ không gian bên trong đều tối đen, không có chút ánh sáng nào.
Bởi vì không nhìn thấy nên giác quan sẽ nhạy cảm hơn bình thường.
Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gió vút qua, Phong Tố Cẩn vội nghiêng người né tránh. Tiếp theo, cô dựa vào cảm giác của bản thân để bắt đầu né tránh và công kích lại đối phương.
"Binh binh binh" Phong Tố Cẩn đánh nhau với đối phương trong im lặng.
Nhiều lần, cô bị đánh ngã trên mặt đất nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, cắn răng đứng lên tiếp tục đánh.
Mặc dù toàn thân đều đau đớn, thể lực không đủ để chống đỡ nổi nữa nhưng trong đầu cô lại có một suy nghĩ điên cuồng. Đó chính là, để trở nên mạnh mẽ hơn, cô không thể gục ngã được.
"Nếu cô không tiếp tục kiên trì được nữa thì hãy rời khỏi đây đi."
Âm thanh của một cô gái vang lên.
"Phong Tố Cẩn cắn răng đứng lên, thở hổn hển, nói: "Không, tôi có thể tiếp nhận huấn luyện, tôi có thể!"
Người khác làm được thì cô cũng có thể làm được.
Giọng nói của cô thẳng thắn mà kiên định, mang theo ý chí to lớn quyết không lùi bước.
Dù bây giờ, ngay cả đứng, cô cũng không đứng vững nhưng cô vẫn kiên trì, mạnh mẽ chống đỡ.
Phong Tố Cẩn kiên trì. Đối phương liên tiếp đánh nhiều chiêu thức về phía cô, Phong Tố Cẩn lấy toàn bộ sức lực để tiếp tục so chiêu.
"Phanh!"
Sau khi bị đánh ngã, cô lại tiếp tục đứng lên: "Đến đây!"
"Phanh!"
Cũng không biết cô đã ngã xuống bao nhiêu lần, đứng lên bao nhiêu lần nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn không chịu thua.
Ngay lúc này, tiềm lực của thân thể cô được kích phát từng chút một.
*Truyện chỉ được đăng full tại WordPress, Fanpage và Wattpad @perfect-team. Mọi bản dịch ở web khác đều là ăn cắp, hãy giúp team report hoặc chỉ dẫn mọi người vào WordPress của team để đọc, cảm ơn các cậu!