Edit by Lemon
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Dạ Tinh thật sự có chút khó tin.
Trong Ám Các, Quân thiếu có hai người trợ lý, tứ đại hộ pháp và Ám Ảnh cấp một.
Không thể tin chỉ trong một thời gian ngắn, Quân thiếu lại sắp xếp một người hộ pháp cho thiếu phu nhân.
Quân Mặc Hàn nghe Dạ Tinh nói, mí mắt khẽ mở.
“Dạ Tinh, có phải gần đây tôi quá dung túng cho cậu rồi đúng không?”
Cả người Dạ Tinh liền bắt đầu căng thẳng, cung kính cúi đầu nói.
“Quân thiếu, tôi sai rồi.”
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ của Dạ Tinh, thản nhiên nói.
“Tác phong làm việc gần đây của tôi khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ?”
“Quân thiếu thật sự thích thiếu phu nhân sao?”
“Dạ Tinh, đây không phải việc cậu nên tìm hiểu.”
Dạ Tinh biết được mình nói sai, thời khắc này, anh ta cảm giác xung quanh Quân thiếu xuất hiện một tầng sương mù nhàn nhạt, tựa như ngăn cách tất cả mọi người bên ngoài thế giới của hắn.
Bất luận là kẻ nào cũng đều không có cách nào dò xét được tâm sự của hắn.
Cho dù là như thế nhưng trong nội tâm, Dạ Tinh lại không nhịn được mà suy đoán ra rất nhiều phiên bản.
Anh ta suy nghĩ, lẽ nào Quân thiếu và thiếu phu nhân thật sự cũng chỉ là hiệp nghị kết hôn, hai người ở chung một chỗ nhìn như ân ái hài hòa nhưng cũng chỉ là trách nhiệm vợ chồng?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh ta, Quân thiếu thật sự có tâm tư gì đối với thiếu phu nhân, ai cũng không biết được.
Nếu Quân thiếu thật sự dùng tâm đối với một người, trái tim của người đó khẳng định là không thủ được.
Dạ Tinh nghĩ đến việc Thiếu phu nhân trải qua nhiều đau khổ như thế, cũng không nhịn được lo lắng cho cô.
Bất quá anh ta lớn mật suy đoán, nếu thiếu phu nhân có bản lĩnh để Quân thiếu yêu cô, mà lại là yêu không thể thoát được thì chắc chắn sau này thiếu phu nhân tuyệt đối sẽ hạnh phúc.
Bởi vì người có được bối cảnh cường đại và năng lực như Quân thiếu, nếu thật lòng yêu một người chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đem cho cô tất cả những thứ tốt nhất.
...
Quân Mặc Hàn giống như đang chìm trong suy nghĩ của mình, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, tư thế cũ vẫn duy trì không nhúc nhích, trầm mặc.
Dạ Tinh nhìn thấy khí tức lạnh lẽo quanh người của Quân thiếu tựa như ngăn cách tất cả như vậy, biết tâm tình Quân thiếu dường như không được tốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói đến việc quấy rầy Quân thiếu.
Khí tức trong phòng càng ngày càng lạnh.
Chốc lát, khí tức xung quanh Quân Mặc Hàn đều tản đi, hắn lạnh nhạt mở miệng nói.
“Sa thải quản gia biệt thự, đổi một đám người hầu mới!”
Dạ Tinh sửng sốt.
“Quân thiếu, quản gia chăm nom nơi này cũng đã mười năm rồi, còn rất nhiều người làm lâu năm ở nơi này, bây giờ lại sa thải không lý do như vậy?”
Quân Mặc Hàn bình tĩnh nói.
“Phong Tố Cẩn là vợ của tôi, là người mà bọn họ nên cung kính gọi một tiếng thiếu phu nhân. Nhưng ngay lúc cô ấy xảy ra chuyện, rõ ràng là quản gia thờ ơ không xem ra gì nên mới kéo dài thời gian. Nếu Phong Tố Cẩn xảy ra chuyện, Quân Mặc Hàn tôi có phải ngay cả việc bảo vệ vợ của mình cũng làm không xong?”
Giọng Quân Mặc Hàn vừa chậm rãi vừa lạnh nhạt nhưng Dạ Tinh nghe xong lòng bàn chân cũng phát lạnh. Sắp xếp như vậy là do Quân thiếu nể mặt, nếu thiếu phu nhân thật sự xảy ra chuyện gì, Quân thiếu tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Anh ta cũng không chần chờ nữa, trịnh trọng gật đầu.
“Quân thiếu, vậy tôi sẽ đi an bài.”
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn một mình Quân Mặc Hàn, hắn mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, gần đây quả thật có chút mệt.
Thế nhưng hắn không thể nghỉ ngơi, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Mà Bắc Quyền Thành chính là một khởi đầu mới của hắn.
...
Dạ Tinh chỉnh đốn biệt thự một lần, triệu tập quản gia và đám người hầu lại, thông báo quyết định của Quân thiếu.
Nghe được tin mình bị sa thải, sắc mặt của mọi người đều trở nên rất khó coi.
“Trợ lý Dạ Tinh, có phải chúng tôi làm sai ở đâu hay không, sao lại bị sa thải?”
“Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn cố gắng làm việc, sa thải chúng tôi như vậy thì cũng phải có một lời giải thích chứ?”
“Trợ lý Dạ Tinh, có phải anh nghĩ sai rồi không, đây chắc chắn không phải ý của Quân thiếu!”
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥