Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Lam Bắc Thần không ngờ sẽ gặp Phong Tố Cẩn ở đây. Thấy nụ cười trào phúng trêu tức bên khóe miệng cô, chẳng biết vì sao anh ta lại cảm thấy trống rỗng, còn có chút sợ hãi.
Có lẽ trong tiềm thức, anh ta không muốn để Phong Tố Cẩn thấy cảnh này.
Liễu Thi Nhã đang dựa trong ngực Lam Bắc Thần cũng cứng đờ.
Tống Thu Doãn càng mở to mắt nhìn Phong Tố Cẩn. Bọn họ từng là bạn bè tốt nhất cho đến khi cô ta tính kế mưu hại Phong Tố Cẩn. Cô ta không ngờ cuối cùng mình lại để cô nhìn thấy bộ mặt chật vật hèn mọn nhất của mình.
Sắc mặt Lam Bắc Thần biến đổi: “Sao em lại ở đây?”
Phong Tố Cẩn ôm tay, thản nhiên nói: “Tống tiểu thư gọi điện cho tôi, oán trách tôi nên tôi mới tới đây xem một chút, không ngờ có thể thấy một màn đặc sắc như vậy. Lam thiếu gia quả thật quá diễm phúc!”
Sắc mặt Lam Bắc Thần tái nhợt. Một Phong Tố Cẩn cả người đầy gai, mang theo ý trào phúng như thế khiến Lam Bắc Thần rất khó chịu, cũng có chút lạ lẫm. Phong Tố Cẩn trong trí nhớ của hắn luôn mềm mại ôn hòa, chưa từng lạnh lẽo có gai thế này!
“Không phải như em thấy! Hôm qua anh cũng không nhớ rõ, anh cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.”
Nghe lời nói tựa như giải thích của Lam Bắc Thần, Phong Tố Cẩn hơi sửng sốt. Nhưng cô cũng không thèm tìm hiểu thêm: “Tôi chỉ tới xem trò vui, các người tùy ý.”
Nói rồi, cô quay đầu nhìn về phía Tống Thu Doãn, dùng ngón tay nâng cằm Tống Thu Doãn lên, sửa lại quần áo và mái tóc rối bù của cô ta.
Tống Thu Doãn cũng hoảng hốt. Cô ta không thể tin được Phong Tố Cẩn còn có thể tha thứ cho cô ta, còn ôn nhu với cô ta như thế!
Nhưng vào lúc nội tâm cô ta đang hỗn loạn, Phong Tố Cẩn cất lời: “Tống Thu Doãn. Ngày ấy, ở hôn lễ của tôi và Lam Bắc Thần, tôi vẫn còn nhớ rất rõ những lời cô nói ra lúc tôi chật vật không nơi nương tựa ấy. Bây giờ tôi trả lại cho cô. Trong lòng Lam thiếu gia người ta chỉ có một mình Liễu Thi Nhã, bất kỳ kẻ nào khác cũng chỉ là cỏ rác với anh ta. Năm đó trong hôn lễ, anh ta có thể không chút do dự xoay người vứt bỏ tôi thì bây giờ, cô bò lên giường anh ta thì anh ta cũng có thể vì Liễu Thi Nhã mà đuổi Tống gia ra khỏi Bắc Quyền Thành!”
Khi nói câu này, giọng của Phong Tố Cẩn vừa lạnh lùng vừa châm chọc, thanh âm cũng rất lớn, dường như nói cho tất cả những người ở đây nghe.
Nghe xong, cả người Tống Thu Doãn run lên bần bật. Cô ta đột nhiên nghĩ tới một câu, tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Trái tim Lam Bắc Thần siết chặt hơn. Anh ta cũng không ý thức được cánh tay đang ôm Liễu Thi Nhã của mình cũng ngày càng chặt.
Liễu Thi Nhã luôn cảm thấy câu nói vừa rồi của Phong Tố Cẩn là đang châm chọc cô ta, trong lòng có chút bất an. Lúc trước cô ta sắp xếp tất cả, cố ý chọn ngày hôm đó để trở về.
Phong Tố Cẩn nguy hiểm híp mắt nhìn một vòng rồi mới bình tĩnh quay người rời đi.
Phong Tố Cẩn cô không phải người tốt, thù rất dai. Trò hay vẫn còn phía sau.
Tiếp theo, Phong Tố Cẩn đi tới phòng thu hình, xem đoạn thu hình tối hôm qua để xác minh một vài vấn đề. Cô hoài nghi tối hôm qua có người hạ thuốc Lam Bắc Thần.
Anh ta không thể nào đến quán bar của bọn họ. Vậy nên Lam Bắc Thần chưa đến quán bar đã trúng thuốc, chỉ là vừa vặn phát huy dược hiệu mà thôi.
Ai có thể khiến Lam Bắc Thần không phòng bị như vậy?
Chẳng lẽ là Liễu Thi Nhã?
Nếu quả thật là vậy thì đúng là có ý tứ, còn rất thú vị.
Nếu một ngày Lam Bắc Thần biết người phụ nữ anh ta một lòng yêu thương lại dối trá tính toán với anh ta, anh ta sẽ thế nào?
Tâm tình của Phong Tố Cẩn không tệ. Về đến nhà đã là buổi trưa, cô nhìn thấy Quân Mặc Hàn.
Phong Tố Cẩn thè lưỡi, chột dạ hỏi: “Sao trưa nay anh lại về nhà?”