Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Phong Tố Cẩn mang theo nghi hoặc xuống lầu, cũng không nhìn thấy bóng dáng Quân Mặc Hàn, chỉ có mấy người hầu đang bận rộn trong phòng khách và phòng bếp.
“Quân tiên sinh đâu?”
“Thiếu phu nhân, Quân thiếu nói cậu ấy có chút việc phải ra ngoài một chuyến, ban đêm sẽ trở về, bảo thiếu phu nhân cứ ăn tối, không cần chờ cậu ấy.”
Phong Tố Cẩn gật đầu nhẹ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.
Người hầu kia nhìn thấy thần sắc của Phong Tố Cẩn có chút không tốt còn nghĩ rằng là do Quân thiếu không có ở đây nên nhanh chóng nói.
“Thiếu phu nhân, thật ra Quân thiếu rất quan tâm thiếu phu nhân. Sáng sớm Quân thiếu còn nói chúng tôi đừng quấy rầy cô ngủ. Còn bảo phải nấu cháo cho cô ăn sáng, phải thêm đường vào, buổi trưa và buổi tối thì nấu những món mà cô thích ăn, Quân thiếu còn giao phó rất nhiều chuyện đấy.”
Phong Tố Cẩn sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ cẩn thận như vậy, phân phó những thứ này. Đôi mắt trong veo của cô hơi sáng lên.
“Ừm, tôi biết rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi.”
“Thiếu phu nhân, Quân thiếu nói chúng tôi trông chừng cô ăn sáng, bảo rằng cô không thể không ăn sáng.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tại sao lúc nào Quân tiên sinh cũng đều khiến cô có cảm giác tràn đầy ấm áp? Cho nên cô càng phải cố gắng làm một người vợ tốt.
Ăn xong bữa sáng, Phong Tố Cẩn ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, nhìn thấy tờ báo trên bàn trà liền cầm lên xem một chút. Hình như tờ báo này là tờ mà hôm qua Quân Mặc Hàn xem.
Phong Tố Cẩn lật một trang ra nhìn, nội dung chủ yếu chính là Liễu Thi Nhã không so đo hiềm khích lúc trước để đến thăm viện Mễ tiểu thư, Mễ tiểu thư lại điên cuồng mắng Liễu Thi Nhã, còn đem cô ta đuổi ra khỏi phòng bệnh. Mễ tiểu thư bị kích thích phát điên không dứt, hại người hại mình, sau đó bị Mễ gia đưa đến bệnh viện tâm thần, tìm người đặc biệt trông chừng.
Phong Tố Cẩn nhìn nội dung nhiều lần, chớp chớp mắt, Mễ Lương Sắt bị điên thật rồi?
Không so đo hiềm khích lúc trước?
A, chắc chắn là Liễu Thi Nhã cố ý đi kích thích Mễ Lương Sắt, hai người này đều không phải là đèn đã cạn dầu.
Chẳng qua hiện tại Mễ Lương Sắt đã điên rồi, đối với Phong Tố Cẩn cô chính là chuyện tốt, mất đi một kẻ chuyên gia đối phó với cô là một chuyện tốt.
Trước kia cô và Lam Bắc Thần có hôn ước, Mễ Lương Sắt không dám trắng trợn ra tay với cô nhưng âm thầm động tay động chân cũng không ít. Lợi dụng người của Phong gia để bạo hành cô, đừng tưởng Phong Tố Cẩn cô không biết.
Tâm tình của cô không tệ, thu dọn một chút, chuẩn bị đi đến công ty một chuyến.
Từ sau khi về Bắc Quyền Thành, mấy ngày này cô vẫn không ra ngoài vì phải tập trung tinh thần chăm sóc cho Quân Mặc Hàn.
Bây giờ hắn không có ở nhà, cô cũng nên ra ngoài đi dạo.
Đi đến công ty giao bản thiết kế xong, các đồng nghiệp cũng nhanh chóng đem chuyện Mễ gia nói cho cô.
“Tố Cẩn, trước kia Mễ Lương Sắt còn thường xuyên cố ý nhắm vào cô, bây giờ chính cô ta làm nhiều việc ác nên đã điên rồi, đúng là hả giận.”
“Đúng vậy, Tố Cẩn, cô tốt như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Phong Tố Cẩn nhận được sự quan tâm của đồng nghiệp, trong lòng vô cùng ấm áp, nói chuyện với mọi người thêm một chút liền rời đi.
Hôm qua cô nhận được tiền lương tháng trước nên đi dạo cửa hàng một chút, muốn mua chút quà cho Quân Mặc Hàn nhưng lại không biết nên mua gì.
Đi dạo mệt mỏi, cô tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, không nghĩ đến sẽ đụng phải Lam Bắc Thần.
Trong tay Lam Bắc Thần xách theo mấy cái túi, tất cả đều là nhãn hiệu của phụ nữ, nếu như cô đoán không sai thì Lam Bắc Thần đang cùng Liễu Thi Nhã đi dạo phố.
Lam Bắc Thần cũng là liếc mắt nên thấy được Phong Tố Cẩn.
Cô lặng yên ngồi nghỉ ngơi trên ghế trước cửa hàng, Lam Bắc Thần cảm thấy cô có một loại cảm giác cô đơn khiến trong lòng anh ta nháy mắt nổi lên một cỗ cảm giác kỳ lạ.
Ma xui quỷ khiến, Lam Bắc Thần lại cất bước đi về phía Phong Tố Cẩn.
“Tố Cẩn!”
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥