Edit: Phưn Phưn
Từ khi Giản Vi nói có thể Phó Tranh sẽ cầu hôn, trong lòng Chu Tương Tương đột nhiên trở nên khẩn trương.
Làm sao mà có thể cầu hôn ngay bây giờ được?
Không phải vẫn chưa tốt nghiệp sao?
Cô đã được 20 nhưng Phó Tranh vẫn chưa được 22 tuổi mà?
Không thể lĩnh chứng được.
Nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ được lại nghĩ nhiều thêm.
Từ phòng nghỉ đến nhà hàng có hơi xa.
Lúc đi tới, có một đôi tình nhân đi lướt qua.
Cô gái nói: “Nhà hàng lớn như thế mà lại không cho vào ăn, phiền phức quá.”
Chàng trai an ủi nói: “Lát nữa chúng ta ra bên ngoài ăn đi, anh mới vừa nghe được, nhà hàng khách sạn có người bao rồi, hình như là muốn cầu hôn.”
Chu Tương Tương nghe được trong lòng run lên, vô thức nghiêng đầu nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh cúi đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Ách... Không có... Không có gì...”
Nếu Phó Tranh thật sự cầu hôn, vậy cô có nên làm bộ như không biết gì không. Dù sao sự ngạc nhiên mình chuẩn bị mà bị bày ra, nghĩ lại cảm thấy có chút bực bội.
Lúc gần đến nhà hàng, Phó Tranh đột nhiên dừng lại.
Thành thật mà nói, chính anh cũng có chút khẩn trương.
Chu Tương Tương nháy mắt mấy cái, nhìn anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Tranh nắm tay thành quả đấm đưa lên môi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, “Ừm... Có một chuyện.”
Nói xong liền đi vòng qua sau lưng Chu Tương Tương.
Bàn tay ấm lạnh đột nhiên đặt lên đôi mắt.
Chu Tương Tương ngẩn ra chớp mắt một cái.
Nghĩ thầm, thật sự có kinh hỉ.
Phó Tranh cúi đầu, môi nhẹ nhàng dán bên tai Chu Tương Tương, “Đang chuẩn bị một ít đồ, khoan hẵng nhìn.”
Bên ngoài nhà hàng, đối diện đầu gió.
Gió rét thổi lên trên mặt, trong nháy mắt hơi ấm của Phó Tranh phun lên trên mặt, thổi tan đi cảm giác lạnh lẽo. Ấm áp, rất thoải mái.
Chu Tương Tương lặng lẽ cong môi, biết rõ còn hỏi, “Chuẩn bị cái gì vậy?”
Phó Tranh cười khẽ một tiếng, nói: “Chẳng phải đi vào sẽ biết sao.”
Phó Tranh vừa nói, vừa che mắt của Chu Tương Tương, dẫn cô vào bên trong.
Thật ra Chu Tương Tương có hơi sợ tối, nhưng bởi vì biết rõ Phó Tranh ở bên cạnh cô, cho nên dù cho trước mắt là một khoảng bóng tối, thì vẫn cảm thấy an tâm.
Bởi vì không nhìn thấy đường đi, cho nên lúc bước đi có chút chậm. Cho dù là Phó Tranh dẫn cô, vẫn không dám bước lớn về phía trước.
Cuối cùng, ước chừng đi nửa phút, Phó Tranh mới ngừng lại.
“Đến rồi?” Chu Tương Tương nhỏ giọng hỏi.
Phó Tranh “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Anh đếm đến ba, thì em mở mắt ra.”
“Được.” Chu Tương Tương đồng ý một tiếng, trong lòng lại đang lén cười.
Phó Tranh ngừng mấy giây, sau đó cuối cùng chậm rãi đưa tay đang che mắt Chu Tương Tương xuống.
Chu Tương Tương cũng ngoan ngoãn nghe lời, không có mở mắt.
Phó Tranh hít sâu một cái, ở trong lòng đếm thầm ba tiếng, sau đó mới nói: “Có thể mở mắt ra được rồi.”
Trong nháy mắt đôi mắt mở ra, một ánh nến màu cam chiếu vào trong mắt.
Bên trong nhà hàng tối đen như mực, chỉ có ánh nến chập chờn rực rỡ trước mắt.
Trên bàn có hai ngọn nến, một chai rượu đỏ, còn có một bó hoa hồng đỏ vô cùng rực rỡ.
Đã biết trước là Phó Tranh chuẩn bị kinh hỉ, nhưng lúc kinh hỉ này đặt ngay trước mắt, trong lòng vẫn là cảm động đến vô cùng.
Cô và Phó Tranh đã ở cùng một chỗ nhiều năm, tính cách của anh, thật ra cũng không có hiểu rõ về việc chuẩn bị làm cho người khác ngạc nhiên.
Anh thẳng thắn, mấy năm nay anh đưa cho cô rất nhiều quà tặng, sinh nhật, ngày lễ, các loại ngày kỷ niệm, chọn quà cũng phải vắt hết óc hao hết tâm tư, nhưng trên cơ bản đều là trực tiếp đưa, không phải suy nghĩ đủ thứ cong cong vẹo vẹo. Mấy loại giấu đi làm cho cô bất ngờ, hoàn toàn không có.
Phó Tranh thấy Chu Tương Tương ngẩn người, khóe miệng cong lên, kéo tay Chu Tương Tương, nhìn cô nói: “Lễ tình nhân vui vẻ, vợ.”
Tạm ngừng, lại hỏi: “Thích không?”
Chu Tương Tương vừa vui vẻ vừa cảm động, trong mắt không hiểu sao có chút ê ẩm, nước trong mắt loé sáng, nhìn Phó Tranh nói: “Có chút trần trụi.”
Phó Tranh sững sờ: “...?”
“Nhưng mà em rất thích.” Chu Tương Tương nói, khóe miệng liền cong lên, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.
Nói xong, liền vui vẻ nhào vào trong lòng Phó Tranh, ngửa đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Phó Tranh chau mày, tâm tình cũng bay bổng lên, “Ôi, thụ sủng nhược kinh.”
Kinh hỉ xong, đèn trong nhà hàng cũng mở lên.
Phục vụ bàn bước tới, lấy nến đi, tiếp đó hỏi Phó Tranh: “Tiên sinh, hiện tại có thể dọn thức ăn lên chưa ạ?”
Phó Tranh gật đầu, “Có thể, vất vả cho các anh rồi.”
Mấy phút sau, món ăn dọn lên đủ, đồ ăn Trung Quốc, Phó Tranh chọn món ăn, nhưng toàn bộ vẫn là Chu Tương Tương thích ăn.
Chu Tương Tương thấy ngọt ngào trong lòng.
Có bạn trai để ý từng chi tiết như vậy, hạnh phúc như muốn nở hoa.
Nhưng mà, chuyện làm cho cô hạnh phúc còn ở đằng sau.
Ngay khi món ăn cuối cùng được dọn lên, rất nhanh, lại có một phục vụ bàn đẩy xe thức ăn tới đây.
Trên xe thức ăn là một bánh ngọt nhỏ, thật sự là loại rất nhỏ, một người có thể ăn hết, hai người ăn thì vừa đủ.
Trên cùng là quả cherry mà cô thích nhất.
Ngực Chu Tương Tương khẽ rung động.
Bánh ngọt...
Thật sự đúng như những gì Giản Vi nói?
Mà một giây sau, liền nghe thấy người phục vụ đưa bánh ngọt đến nói: “Bánh ngọt này là quà tặng miễn phí cho lễ tình nhân của chúng tôi, chúc hai vị dùng cơm vui vẻ.”
Đặt bánh ngọt trước mặt Chu Tương Tương xong, liền xoay người rời đi.
Chu Tương Tương thật sự là bị lời của người phục vụ kia nói như sấm đánh xuống, khóe mắt giật giật.
Này thật sự chính là giấu đầu lòi đuôi đó.
Tặng bánh ngọt? Còn là cherry mà cô thích nhất?
Đương nhiên, chuyện giấu đầu lòi đuôi này, xác định là chỉ có Phó Tranh mới làm được.
Chu Tương Tương ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Phó Tranh, “Thật là đúng dịp nha, người ở khách sạn này vậy mà biết em thích ăn cherry.”
Phó Tranh gượng cười ha ha, “Đúng vậy, thật là đúng dịp. Nào, ăn một chút trước đi, để bánh ngọt lại sau cùng rồi ăn.”
Phó Tranh vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Chu Tương Tương.
Cô thích ăn vịt nướng Bắc Kinh nhất. Anh gói kỹ một cái, liền đút đến miệng cô.
Chu Tương Tương đang gửi tin nhắn vào trong nhóm chat, lúc Phó Tranh đút tới, tự nhiên há miệng.
Vừa nhai, vừa gửi hình ảnh bánh ngọt mới chụp được vào trong nhóm chat.
— Vừa nãy phục vụ bàn nói bánh ngọt này là quà tặng miễn phí cho lễ tình nhân, nhưng tớ dám cam đoan, đây tuyệt đối là do Phó Tranh sắp xếp, bởi vì anh ấy biết rõ tớ thích ăn cherry!
Giản Vi rất nhanh gửi tin nhắn qua: Cậu ấy gọi là giấu đầu lòi đuôi, muốn cho cậu bất ngờ. Lại đánh cược một hộp que cay, tở đảm bảo trong bánh ngọt sẽ có nhẫn.
Chu Tương Tương: “...”
Ba phút sau.
Phó Tranh trơ mắt nhìn Chu Tương Tương cầm lấy cái muỗng tỉ mỉ nhẹ nhàng gảy trên bánh ngọt, hình như đang tìm cái gì đó.
Mí mắt Phó Tranh nháy lia lịa, thấp thỏm hỏi một câu, “Tìm cái gì vậy?”
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn Phó Tranh, “Tìm nhẫn.”
Phó Tranh nghe thấy mấy chữ này, cả người đột nhiên sững sờ.
Trời má! Quả thực phải lạy!
Mắt vợ anh có gắn tia x-quang sao? Thế nhưng biết anh giấu nhẫn ở trong bánh??
Chu Tương Tương vừa ăn bánh ngọt vừa tìm nhẫn, quả nhiên, rất nhanh liền phát hiện manh mối bên trong nhân bánh ngọt.
Chu Tương Tương cười con mắt đều cong lên, lấy chiếc nhẫn cắm trong nhân bánh ngọt ra, cười dịu dàng nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh thật sự muốn quỳ tới nơi, “Vợ, em có cần phải thông minh đến thế không?”
Chu Tương Tương cong cong mắt, “Không phải em thông minh, là do anh quá trần trụi.”
Thời buổi này rồi mà vẫn còn người giấu nhẫn trong bánh ngọt?
“Nhưng mà, mặc dù có hơi trần trụi, nhưng em thật sự rất thích.” Chu Tương Tương vừa nói, vừa cầm lấy khăn giấy lau qua chiếc nhẫn. Nhẫn rất đẹp, sáng lấp lánh.
Cô nhìn Phó Tranh, đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói: “Em rất thích, Phó Tranh, hôm nay tất cả những gì anh làm, em đều rất thích.”
Không chỉ là thích, mà còn hạnh phúc đến sắp bay lên trời.
Phó Tranh nhìn cô thật sâu, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Anh vươn tay, nói với Chu Tương Tương: “Anh đeo lên cho em.”
Chu Tương Tương gật gật đầu, bỏ nhẫn vào trong lòng bàn tay.
Phó Tranh cầm lấy nhẫn, từ trên ghế đứng lên.
Đi đến trước mặt Chu Tương Tương, sau đó, vô cùng thận trọng quỳ một gối xuống trước cô.
Lúc Phó Tranh quỳ xuống, trong nháy mắt đôi mắt Chu Tương Tương đỏ bừng lên.
Rõ ràng vừa rồi còn đang cười, nhưng đôi mắt đột nhiên ê ẩm trướng trướng, rất muốn khóc.
Phó Tranh quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng chuyên tâm.
“Tương Tương, chiếc nhẫn này là anh tự kiếm tiền mua, có thể nó không quý giá lắm, nhưng nó thật sự là dựa vào năng lực của chính anh mua. Trước đây anh đã từng nói, anh sẽ dựa vào năng lực của chính mình nuôi em. Mặc dù bây giờ anh vẫn chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng anh tin tương lai về sau, anh nhất định sẽ dựa vào chính hai tay của mình để em trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Cho nên...”
Phó Tranh nói, đột nhiên ngừng lại, hít sâu một hơi, cuối cùng một lần nữa lấy hết dũng khí, “Cho nên, em đồng ý gả cho anh không?”
Sau khi Phó Tranh nói xong câu cuối cùng, con mắt Chu Tương Tương trướng đau chịu không nổi, nước mắt cuối cùng nhịn không được chảy xuống, nhưng là nước mắt hạnh phúc.
Cô không ngừng gật đầu, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào, “Em đồng ý.”
Tại sao cô lại không muốn chứ? Trên đời này, sợ là không còn một người đàn ông nào, sẽ yêu cô giống như Phó Tranh.
Tại sao cô lại không muốn gả cho anh chứ? Cô đồng ý, đồng ý cùng anh bách niên giai lão, đời đời kiếp kiếp.
Phó Tranh cao hứng cười, cẩn thận đeo nhẫn lên ngón tay của Chu Tương Tương, sau đó cúi đầu, ở trên nhẫn khẽ hôn một cái.
Tiếp đó đột nhiên ngẩng đầu lên
“Tương Tương, qua mấy ngày nữa, chúng ta đi lĩnh chứng nhé?”
Chu Tương Tương vui mừng đến phát khóc, gật đầu đồng ý “Được“.
Phó Tranh nhẹ nhàng giữ cằm của Chu Tương Tương, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cười nói: “Qua mấy ngày nữa, chính là bà Phó.”
Tiểu khả ái của anh, cuối cùng cũng sắp trở thành bà Phó của anh.
Chu Tương Tương cong môi cười, trong mắt như chứa cả bầu trời đầy sao.
Chuyện mới quen biết nhau dường như chỉ mới là ngày hôm qua, vừa chớp mắt, không ngờ đã hạnh phúc đến ngần này.
Gả cho Phó Tranh, nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
...
Đi ra khỏi nhà hàng, cả một đường Chu Tương Tương đều phải chống bụng mà đi.
Cô đều ăn hết những món ăn mà Phó Tranh chọn, đến cả bánh ngọt cũng ăn hết. Cũng may là bánh ngọt đó không lớn lắm, nếu không thì thật sự cô chống đỡ không nổi.
“Em no quá, bọn mình ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm đi.” Chu Tương Tương kéo cánh tay Phó Tranh, ngẩng đầu nhìn anh nói.
Phó Tranh gật đầu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Tương Tương, em nói xem em đã lớn đến vậy rồi, mà ăn cơm lại không biết chừng mực?”
Chu Tương Tương bĩu môi, “Ai bảo anh gọi nhiều làm gì?”
“Hả, giờ còn đổs lỗi cho anh? Anh cũng đã nói với em rồi mà, ăn không hết thì đừng ăn.”
Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh: “Gọi mà ăn không hết rất lãng phí!”
Chu Tương Tương phồng má, khuôn mặt bánh bao tròn trịa, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Phó Tranh nhịn không được cười, “Phải phải phải, vợ dạy rất đúng, sau này anh nhất định sẽ chú ý, ăn bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu.”
Kể từ khi yêu đương, tôn chỉ nhân sinh của Phó Tranh liền biến thành: Vợ nói cái gì thì chính là cái đó, tuyệt không phản bác!
Hai người tay trong tay đi dạo trong tuyết, đi gần nửa giờ, tuyết rơi càng lúc càng lớn, Chu Tương Tương không thể chịu lạnh được nữa, nhìn Phó Tranh, đáng thương nói: “Bọn mình về thôi, em có hơi lạnh.”
Phó Tranh vừa nghe Chu Tương Tương kêu lạnh, trong nháy mắt sắc mặt ngưng trọng, lập tức đưa tay sờ lên trên trán cô, “Chỉ lạnh thôi? Có chỗ nào không thoải mái không? Đầu đau không?”
Chu Tương Tương lắc lắc đầu, “Không đau, chỉ có hơi lạnh thôi.”
Phó Tranh vội vàng dắt cô trở lại khách sạn.
Vừa đi vừa nói: “Anh có chuẩn bị một ít thuốc cảm, thuốc nước cũng có, lát nữa về uống hai bịch thuốc, dự phòng một chút.”
Đến núi tuyết chơi sợ nhất chính là bị phong hàn, cho nên trước khi xuất phát, Phó Tranh mang theo một ít thuốc, chính là phòng ngừa vạn nhất.
Trở lại khách sạn, trên đường về phòng, thì thấy nhiều cặp tình nhân cầm khăn tắm bước ra bên ngoài.
Chu Tương Tương không khỏi tò mò, “Muộn như thế rồi, bọn họ đi đâu vậy nhỉ?”
Phó Tranh nói: “Trời lạnh, có lẽ là đi ngâm suối nước nóng.”
Chu Tương Tương sững sờ, “Suối nước nóng? Trong đây còn có suối nước nóng sao?”
“Có, ở trong khách sạn.” Phó Tranh nói, dừng lại, sau đó liền hỏi: “Không thì chúng ta cũng đi ngâm luôn?”
Spoil chương sau:
Hai tay bấm chặt lấy cánh tay Phó Tranh, hận không thể bảo anh nhanh một chút.
Không cần chỉ hôn cô.
Cô cắn chặt môi, nhịn lại nhịn, cuối cùng trước khi sắp hỏng mất, nghe thấy Phó Tranh dè dặt nói bên tai cô: “Tương Tương, anh muốn đi vào.”