Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 157: Chương 157




Chẳng lẽ cô chưa nghe qua cái gì gọi là mười ngón tay liền với lòng bàn tay sao? Huống chi là cả cánh tay.” Người anh ngửa ra sau, cách bàn làm việc một khoảng, “qua đây đút tôi ăn.”

“Đút anh...... ăn?” Cô có chút không tin đẩy cặp kính đen trên sống mũi lên, bộ dạng đó cũng quá thản nhiên đi.

“Cô là thư ký của tôi, đây là chức trách của cô, huống chi tôi bị thương.” Anh giơ tay trái bị thương lên, cánh tay quấn lấy băng gạc huơ qua huơ lại trước mặt cô.

Bùi Nhiễm Nhiễm chậm rãi xê dịch bước chân, cô tin Cảnh Thần Hạo tuyệt đối có thể ăn cơm bằng 1 tay, mà anh ta bây giờ nhất định là cố ý.

Làm sao bây giờ, rất muốn nói thẳng với anh ta, dựa theo cách sống đối đầu nhau như lúc trước của bọn họ, tuyệt đối sẽ không đút cơm cho anh.

Cô nhịn, vì đại cục phải nhịn, đút cơm thôi mà, nhìn khuôn mặt đẹp trai như mặt của Dương Dương kia, cô xem như là đút cơm cho Dương Dương ăn là được.

Nghĩ vậy cô nhẹ nhõm hơn nhiều, trên khuôn mặt vàng như nến cũng dần trở nên dịu dàng và có chút ý cười, coi là thật cầm đũa đút cho anh ăn.

Cảnh Thần Hạo cũng không nghĩ tới cô nhanh vậy đã thỏa hiệp, đồ ăn tươi ngon đưa tới trước mặt anh mới phản ứng lại là thật sự đang đút cơm cho anh ăn.

Bị thương thế cũng rất đáng, có thể cố gắng không đuổi Thích Thịnh Thiên ra ngoài, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho cậu ta nói bậy trước mặt Tô Nhược Nhã.

Anh không kết hôn là có nguyên nhân, Thích Thịnh Thiên cũng có thể.

Bùi Nhiễm Nhiễm phát hiện lúc ăn cơm Cảnh Thần Hạo rất phối hợp, chỉ là luôn nhìn chằm chằm vào mắt của cô, có cái cảm giác da đầu tê tê.

Mặc dù luôn biết anh thích nhìn mắt cô, nhưng cho tới nay họ đều chưa từng ở gần nhau lâu như thế, bữa cơm này Cảnh Thần Hạo ăn khá vui, Bùi Nhiễm Nhiễm thì chỉ muốn kết thúc sớm.

Mỗi lần anh ta nhìn mắt cô, cô liền hối hận, lúc trước không nên chọn đeo mắt kính làm chi, nên đeo kính sát tròng, thế này anh ta sẽ không phát hiện đôi mắt này giống với đôi mắt như trước kia.

Sau khi ăn cơm, cô ân cần đưa một tờ khăn giấy cho anh, nhận được lại là anh mắt lười biếng lườm cô 1 cái của Cảnh Thần Hạo, ý tứ rất rõ ràng, anh ngay cả đũa cũng cầm không nổi, chẳng lẽ còn phải tự mình lau miệng.

Cô tiếp tục nhịn.

Cánh tay cầm khăn giấy lau miệng cho anh nhẹ run, từng chút phất qua khóe miệng khẽ nhếch của anh, sau đó bỏ khăn giấy vào thùng rác, “Cảnh tổng, tôi đi chuẩn bị thuốc cho anh.”

Tôi nhớ là vừa mới uống thuốc, chí ít phải cách bốn giờ mới có thể uống lần hai, bốn tiếng sau đem vào.” Cảnh Thần Hạo ngước mắt dù bận vẫn ung dung đánh giá cô, cô vừa mới quay người lại, anh lần nữa mở miệng, “vấn đề mà tôi vừa mới hỏi cô suy nghĩ thế nào rồi?”

“Vấn đề gì?” Cô ôm hộp cơm thừa nhìn anh, trong não hồi tưởng lại câu hỏi mà anh hỏi vào thời gian nào đó vào hôm nay.

Khi nào ly hôn? Vấn đề này sao? Chẳng phải cô trả lời rồi sao?

Mày kiếm tuấn tú của anh giơ lên, con mắt màu đen di chuyển nhìn mặt cô, “người tình bí mật chuẩn bị chuyển sang chính thức rồi.”

“Không có cơ hội chuyển sang chính thức!” Cô không chút suy nghĩ trả lời.

“Vậy em đây là thừa nhận chúng ta là quan hệ tình nhân.” Đôi mắt Cảnh Thần Hạo sáng lên, bỗng nhiên thời tiết hôm nay thật tốt, tâm trạng coi như không tệ, bị thương cũng không thấy đau.

“Tôi...... Tôi thừa nhận hồi nào, Cảnh tổng anh hiểu sai rồi.” Anh ta là cao thủ trên thương trường, quả nhiên đàm phán với anh ta chỉ có con đường chết.

“Vừa nãy.”

Cảnh tổng anh biết không? Tim tôi mấy ngày nay luôn quặn đau, mỗi lần nhìn thấy anh tôi liền nhớ lại việc tôi có lỗi với “ông xã” đã yêu thương tôi, ngay cả công việc cũng có chút lực bất tòng tâm, vì không làm trễ nãi công việc, và ảnh hưởng tới mắt thẩm mỹ của Cảnh tổng anh, chúng ta xem như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, thế nào?” Cô một mặt đau khổ cộng thêm mong đợi mà nhìn anh.

Nể mặt cô trưa nay đút cho anh ăn, không thể bỏ qua cho cô sao?

Anh giống như không nghe thấy lời phía sau của cô vậy, cười nhạt nói, “thì ra mấy ngày nay cô đều lưu luyến không quên.”

“Cảnh tổng, khả năng phân tích của anh thật sự khiến người ta kinh ngạc, thuộc hạ vô cùng khâm phục.” Cô quyết định vẫn nên rời khỏi tốt hơn, “tôi còn chưa ăn cơm, Cảnh tổng nếu như không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

“Chuyện tôi vừa hỏi nhớ phải suy nghĩ cho kỹ.” Nói xong cho cô một ánh mắt ban ân, để cô rời khỏi phòng làm việc.

Cô lập tức xoay người đi ra, sau khi ra ngoài hung hăng trợn mắt nhìn cửa phòng làm việc, cô nào có lưu luyến không quên, thật là.

Nếu không phải trên mặt trang điểm vàng như nến, mặt cô nhất định đỏ lên.

Bốn tiếng trôi qua, cô liền cầm theo thuốc, bưng ly nước lần nữa vào phòng anh, vừa vào cửa liền thấy tay phải của anh đang lật văn kiện trước mặt, nào có bộ dạng yếu đuối như hồi trưa đâu.

“Cảnh tổng, anh nên uống thuốc rồi.” Anh đặt ly nước xuống, mở lòng bàn tay ra đưa đến trước mặt anh.

Cảnh Thần Hạo không có ngẩng đầu, chỉ mở tay phải ra, cảm giác được mấy viên thuốc rơi vào trong lòng bàn tay, anh nắm chặt rồi cho vào miệng, liếc mắt nhìn vị trí của ly nước, cầm lên uống một hớp nước, rồi tiếp tục xem văn kiện trước mặt.

Bùi Nhiễm Nhiễm thấy thế cũng không ở lại lâu, xoay người lặng lẽ đi ra, anh ta vừa rồi hẳn là nhìn thấy điểm mấu chốt.

Nếu như sau này mỗi lần cô đi vào, Cảnh Thần Hạo đều phản ứng hờ hững thế này, thì quá tốt rồi.

......

Thích Thịnh Thiên ngồi trong phòng làm việc nghe giọng nói phát ra từ đầu dây kia, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Dạ dạ dạ, con biết rồi, con đi là được chứ gì!”

“Bành” một tiếng cúp điện thoại, mắt nhìn cái điện thoại bàn hận không thể lập tức tháo ra thành tám khúc.

Cảnh Thần Hạo trả thù cũng quá nhanh đi, lại đi nói với mẹ anh là anh muốn kết hôn.

Anh không muốn kết hôn a!

Quả nhiên không được chọc vào Cảnh Thần Hạo, nhổ lông trên đầu con hổ, người cuối cùng rụng lông là mình.

“Cộc cộc cộc” vài tiếng tiếng gõ cửa liên tục vang lên, anh bất đắc dĩ trả lời, “vào đi!”

“Có việc gì?” Thích Thịnh Thiên nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đi vào, không hiểu nhìn cô.

“Thích trợ lý nhìn có vẻ rất tức giận, có ai chọc giận anh sao?” Trong tay cô cầm một cái túi trong suốt đi vào, trong đó là thuốc của Cảnh Thần Hạo.

“Còn có thể là ai?” Ngoại trừ Cảnh Thần Hạo, không còn ai khác.

“Cảnh tổng anh ta là bệnh nhân, tính tình không tốt rất bình thường. Huống chi anh ta lúc không bị bệnh tính tình cũng không tốt, cho nên càng có thể hiểu được.”

“Đây là thuốc của anh ta? Cô đưa cho tôi làm gì?” Thích Thịnh Thiên nhìn túi thuốc trong tay cô, càng thêm nghi ngờ.

“Là như vậy, Cảnh tổng hình như có vẻ rất bận, tôi phải đi đón tụi nhỏ tan học, không tiện đi vào quấy rầy anh ta, thuốc này làm phiền anh lát nữa đưa cho anh ta giúp tôi, dặn anh ta nhất định phải nhớ uống thuốc.” Bùi Nhiễm Nhiễm đặt thuốc trong tay cô lên bàn làm việc của anh, “làm phiền anh!”

“Đợi đã, tôi có thể giúp cô, cô cũng giúp tôi một chút thế nào?” Thích Thịnh Thiên lúc nghe được cô nói đến tụi nhỏ đôi mắt liền sáng lên, đây chẳng phải là một cách có sẵn đặt ngay trước mặt anh sao?”

Không dùng thì phí.

“Thích trợ lý muốn tôi làm cái gì?” Cô thực sự không nghĩ ra có gì có thể giúp anh ta, nếu như là chuyện công tác thì càng không thể.

“Con của cô sau khi đón về có thể cho tôi mượn dùng chút không? Tối nay tôi phải đi xem mắt, nếu như đối phương tôi không thích, thì kêu con cô ra gọi tôi một tiếng ba, giúp tôi thoát khỏi thế nào? Nếu không cô sẽ có nguy cơ quấy rầy ảnh để đưa thuốc cho ảnh, tôi cũng không ngại.” Một hơi chặn luôn đường lui của cô, xem cô có đồng ý không.

“Cái đầu thiên tài của Thích trợ lý chẳng lẽ cũng chỉ có cách này sao? Sao anh không trực tiếp tìm người phụ nữ đó? Nếu như chuyện có con truyền đến tai ba mẹ anh, bắt anh dẫn con về nhận tổ quy tông thì phải làm sao? Hay là dẫn theo 1 người phụ nữ sẽ tiện hơn.” Cô không muốn Dương Dương và Noãn Noãn gặp lại Thích Thịnh Thiên nữa.

Đường Sóc vì sao không nói cô không hiểu, thế nhưng quan hệ giữa Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo tốt thế này, thậm chí mặc kệ công ty là của Thích thị mà làm trợ lý của Cảnh Thần Hạo, anh ta mà biết nhất định không giấu được Cảnh Thần Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.