Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 161: Chương 161




Cảnh Thần Hạo nhìn thấy cô đứng yên, liền từ ghế ngồi đứng dậy, “Ra ngoài!”

Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực, chỉ có thể lại đi theo anh ra ngoài, tăng ca không ngờ không ở công ty, không lẽ ra ngoài gặp khách hàng?

Hai người rất nhanh xuống lầu, cô đang đi về hướng chiếc xe màu đỏ, Cảnh Thần Hạo đi trước mặt cô hình như biết được suy nghĩ của cô vậy, “Qua đây lái xe.”

“Vâng, Cảnh tổng.” Cô lại đến bên cạnh xe của Cảnh Thần Hạo, ngồi vào đó.

Đóng cửa xe lại, đeo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn vào anh, “Cảnh tổng, đi đâu?”

“Nặc Thiên.”

Sáng sớm là đi khách sạn?

Cô tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lái trên con đường đi Nặc Thiên, lúc đến Nặc Thiên vẫn chưa đến mười giờ, Cảnh Thần Hạo không hề do dự liền xuống xe.

Bây giờ là tuần lễ vàng thứ 11, người đi du lịch rất nhiều, Nặc Thiên khách sạn lớn như thế khách đương nhiên là càng đông người qua lại rồi.

Nhưng Cảnh Thần Hạo là ai, là đại boss đình đám, bọn họ vừa bước vào là nhận được chào đón nhiệt tình, Cảnh Thần Hạo ngay cả một vẻ mặt cười cũng không cho nhân viên khách sạn, cho dù như thế, đại boss giá lâm, bọn họ rất vui mừng.

Chỉ còn có hai người ở trong thang máy, cô cuối cùng cũng dốc hết can đảm hỏi, “Cảnh tổng, chúng ta đến khách sạn làm gì?”

“Cô nói khách sạn thì làm gì?” Cảnh Thần Hạo mỉm cười nhìn vào cô.

“Thuộc hạ không dám suy đoán lung tung ý của Cảnh tổng.” Cô có thể tìm đường lui được không, tiền lương gấp 20 lần cô có thể không lấy thật.

Không thể trách cô suy nghĩ bậy, thật sự Cảnh Thần Hạo có tiền sử, lần trước ở phòng nghỉ ngơi, lần lần trước ở Khải Hoa, Nặc Thiên nếu như cô nhớ không nhầm, tầng 18 đều là của anh.

Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể nổi cả da gà lên, sau lưng là một luồng gió man mát.

“Cô thân là thư kí trưởng của tôi, ngay cả tâm tư của tôi cũng không đoán được, tôi có phải có thể lý giải thành cô không có làm tốt công việc?” Cảnh Thần Hạo hơi cúi đầu, mép miệng mỉm cười nhìn vào cô.

“Lời nói của Cảnh tổng có chút nghiêm trọng rồi, tôi đâu phải là bác sĩ tâm lý, lùi một vạn bước nói cho dù tôi là bác sĩ tâm lý, cũng không để đoán nổi tâm tư của Cảnh tổng.” Cô vẻ mặt cười đáp lời, nhưng cơ thể lại bất giác lui một bước.

Cô không lui còn tốt, vừa lui Cảnh Thần Hạo đã không nhịn được một tay chống vào thang máy, canh giữ chặt chẽ cô.

Đột nhiên hơi thở của đàn ông kề sát khiến sau lưng cô dựa sát vào bức tường lạnh lẽo trong thang máy, trong ánh mắt nhìn thấy số 14, “Cảnh tổng, tầng, tầng 15 đến rồi.”

“Nhớ lấy, tiền lương gấp 20 lần, chạy rồi là mất nhé.” Cảnh Thần Hạo dời tay đi, đi trước ra ngoài.

Vừa ra ngoài trong lòng cô còn sợ hãi vỗ vào ngực, cô hối hận rồi, không muốn lấy tiền lương gấp 20 lần nữa, chỉ muốn về nhà.

Nhưng đại boss ngày đó nói với giọng điệu mệnh lệnh như thế, cô cho dù là tiền lương gấp 3, cũng phải đi theo anh!

Vừa nghĩ đến đây không phải là tầng 18 của anh, trong lòng cô lại điềm tĩnh lại, nhấc bước chân vui mừng đi phía sau anh.

Hai người đến trước cửa phòng 1505 dừng chân, cô lập tức bấm chuông cửa phòng, bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa trước mặt rất nhanh mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông nước ngoài, cười chào hỏi vời Cảnh Thần Hạo, ở nước ngoài nhiều năm, tiếng anh đối với cô mà nói suôn sẻ như là tiếng mẹ đẻ vậy, rất dễ dàng nghe hiểu lời đối thoại của hai người.

Thì ra Cảnh Thần Hạo đến bàn chuyện kinh doanh thật, cô vừa nãy rốt cuộc suy nghĩ bậy gì thế, còn tưởng Cảnh Thần Hạo không thuần khiết với cô, lần đầu tiên cô hơi có chút áy náy, hiểu lầm anh rồi.

Người đàn ông này là chuyên gia rượu nho ở nước ngoài, còn Cảnh thị trong ngành rượu càng là đầu rồng trong ngành, nhưng đầu rồng không có nghĩa là không phát triển nữa, tích cực đẩy mạnh thị trường hải ngoại rất quan trọng.

Bọn họ vừa bước vào, người đàn ông đó đã rót 3 ly rượu, một ly đưa cho Cảnh Thần Hạo, một ly khác đưa đến trước mặt cô, ánh mắt lại nhìn vào Cảnh Thần Hạo, “Hạo, đây là thư kí của anh?”

“Bùi Dĩ Hàn.” Cảnh Thần Hạo giới thiệu ngắn gọn.

“Chào anh!” Cô cười ứng đáp, chủ động đưa tay ra.

Lợi Ngang nhìn vào Cảnh Thần Hạo gật đầu, lạnh nhạt nắm tay cô, liền đưa ly rượu đến trước mặt cô, “Lợi Ngang.”

Hỏi han ngắn gọn xong, bọn họ liền bắt đầu một bên trò chuyện một bên thảo luận hình thế của hiện tại và sự phát triển của tương lai.

Cô không mấy rành về ngành rượu, cũng không có nói chuyện, rượu vang đỏ trên tay ngửi đến có cảm giác rất thơm, cô từ từ thưởng thức, tận đến lúc trưa dùng cơm, cô mới uống xong ly rượu trên tay.

Ở nhà hàng Nặc Thiên ăn cơm xong, hai người đã đi đánh golf, cũng không cần đến cô làm kẻ hầu, cô chính là khán giả có cũng được không cũng được, đột nhiên rất nhớ đến Dương Dương Noãn Noãn, cũng không biết tụi nhỏ đang làm gì.

Nhìn thấy hai người đang trò chuyện không xa, cô lấy điện thoại đi đến một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại về nhà.

Chỉ là nghe thấy tiếng chuông của điện thoại bàn, cô liền cảm thấy hạnh phúc, một lát sau nghe được giọng nói của Dương Dương Noãn Noãn.

Chỉ là đợi đến tự nhiên cúp máy cũng không ai trả lời, cô đột nhiên hoảng sợ, vội vàng gọi di động cho Dương Dương.

Tay trái nhẹ nhàng vỗ ngực, nhất định đừng xảy ra chuyện, tụi nó có thể chỉ thể đang chơi vòng vòng ở khu nhà.

Cho dù không ngừng an ủi bản thân, nhưng trong lòng cô không nhận được điện thoại vẫn là không yên tâm, càng đã dự định chuẩn bị sẵn muốn quay lưng bỏ đi, di động đột nhiên bắt được, nhịp tim căng thẳng của cô xém tí đã rớt một nhịp.

“Dương Dương!” Cô có chút kích động, hoàn toàn không chú ý đề cao âm lượng của mình.

Cảnh Thần Hạo đang cầm gậy nghe thấy tiếng của cô, chào với Lợi Ngang xong, liền đi về phía cô, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Vừa nghĩ đến khả năng này, ngay cả bản thân anh cũng không phát giác bước chân anh nhanh như thế nào, sắc mặt lại thêm căng thẳng.

Tuy rằng chưa gặp qua anh, nhưng trước mặt là Nhiễm Nhiễm của anh, Dương Dương là đứa con của anh, không thể xảy ra bất kì tai nạn gì.

Bùi Nhiễm Nhiễm đang trò chuyện với Dương Dương, hoàn toàn không cảm nhận được sự tiếp cận của Cảnh Thần Hạo, nghe thấy cậu không sao cũng yên tâm hẳn lên.

“Mẹ ơi, chúng con và chú Đường đang mua đồ ở siêu thị, bữa tối nhớ về sớm, chú Đường tổ chức sinh nhật cho mẹ đấy!” Giọng nói của Dương Dương có thể nghe được lòng vui mừng, Dương Dương vẫn luôn vẻ mặt lạnh trầm có thể có được giọng điệu như thế, e là cũng chỉ có thể trước mặt của cô và Đường Sóc thôi.

Nghĩ lại hình tượng “khó coi” của Cảnh Thần Hạo trong mắt cậu bé, cô có chút hối hận, đứa con này đối với ấn tượng của ba ruột mình tệ đến thế thật sao?

“Uhm uhm, vậy tụi con chơi vui nhe!” Cô lưu luyến không nỡ cúp điện thoại đi, còn với chuyện Đường Sóc tổ chức sinh nhật cho cô, cô sơ sót một cái triệt để.

Dương Dương và Noãn Noãn không sao, trên mặt cô lại một lần treo lại nụ cười, cầm lấy di động xoay người liền lọt vào một lồng ngực cứng rắn, vẫn chưa có phản ứng gì, hai tay liền ôm lấy lưng sau của cô, ôm chặt lại.

Chủ động ôm ấp?

“Cảnh……tổng, xin anh buông tôi ra.” Cô cúi đầu, má hơi dời khỏi ngực đang đập của anh, một bên than thầm bản thân vừa nãy tập trung quá, không ngờ không biết được Cảnh Thần Hạo từ lúc nào đã đến bên cạnh cô.

Đôi tay của anh vừa buông, người phụ nữ trước mặt lập tức lui về một bước, trong lòng anh trống rỗng, trong lòng tức thời có chút trống không.

Nhìn thấy đôi tai hơi đỏ ửng của cô, trong lòng anh lại vui mừng lên, “Dương Dương Noãn Noãn không sao chứ?”

Anh nghe thấy cái gì rồi? Cô hình như cũng không có nói những lời không nên nói chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.