Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 179: Chương 179




*Ý chỉ khó mà giang sơn lại quật khởi.

5 năm trước, nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, cô sẽ cảm thấy không muốn để cho người đàn ông khác chạm vào mình nên sẽ tự đắm mình vào dòng nước lạnh, từ nay không còn có Bùi Nhiễm Nhiễm nữa.

Đôi môi hồng mọng khẽ mở, từng chữ từng chữ rõ ràng, “ Anh có thích em không?”

“ Không.” Anh trả lời rất nhanh, gần như không cần phải suy nghĩ.

Anh không hề thích cô, mà đó là tình yêu.

“ Thế anh còn cưới em, trêu em vui lắm à?” Cô nỗ lực giằng ra khỏi đôi bàn tay cứng như thép của anh, nhưng lại bị anh túm chặt hơn.

“ Bùi Nhiễm Nhiễm, em là đồ ngốc sao?” Anh cũng chẳng cần biết nữa, tay kéo cô vào lòng, gần như dít răng từng từ, “ Không ăn nữa, ăn uống gì! Về nhà lấy chứng minh đi đăng ký, ngày nào chưa đặt được tên em vào hộ khẩu nhà anh, anh còn cảm thấy chưa yên!”

“ Hả......” Cô còn chưa có đủ thời gian để suy nghĩ thì bị anh bế xuống giường, “ Cảnh Thần Hạo thả em xuống! Em tự đi được!”

“ Nghe nói giày của em tối qua đã hy sinh oanh liệt rồi à.” Bước chân của anh rất nhanh, hận một nỗi không thể bế cô tiến thẳng đến phòng dân chính đăng ký!

“ Em không biết, mau thả em xuống! Em muốn tự di!” Đôi chân cô không ngừng vẫy vùng, cốc sữa trong tay đang do dự có nên đập lên đầu Cảnh Thần Hạo hay không.

Nếu đập vào đầu anh, anh mà ngất đi, bản thân cô chắc cũng thê thảm không kém?

Từ trong phòng vip bước ra, cô lập tức im lặng, người đàn ông này có thể nào không như 5 năm trước nữa được không, không ngờ lại kiếm nhiều bảo vệ đứng canh ở ngoài như vậy, lẽ nào họ có thói quen thuê người đứng ngoài nghe ngóng khi làm chuyện đó sao?

Ừm......

Thật buồn nôn!

“ u Dương Lập vẫn đang tìm em, để cho hắn ta không thể đột nhiên xông tới phá đám giấc ngủ của em, anh mới cho người đến canh, trong cái đầu bé nhỏ của em, không biết đang nghĩ linh tinh gì nữa, mau quăng hết đi!” Anh vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy cô thè lưỡi, biểu cảm rõ ràng của sự suy nghĩ sai lệch.

“ Sao anh không đi làm thần tiên luôn đi!” Cô chỉ đang suy diễn linh tinh thôi chứ có nói ra đâu.

“ Anh thích làm chồng em hơn, hay là có cần gọi một tiếng, diễn tập trước không, anh rửa tai lắng nghe.” Anh bế cô vào thang máy, khóe môi mỉm cười.

“ u Dương Lập giờ này chắc không còn bên ngoài nữa chứ?” Nếu vậy chắc chắn sẽ nhìn thấy hai người bế nhau như thế này.

“ Không còn đây nữa, tập đoàn u Á xảy ra một số chuyện, anh ta về rồi.”

“ Anh làm đúng không?”

“ Ừ.”

“ Anh không thể phản bác lại em một chút à, đáp luôn mà không cần ngại một chút sao!” Cô quả phục anh, có ai làm việc xấu mà đường đường chính chính nhận như anh chứ.

Thậm chí cô không hoài nghi, nếu giờ này đứng trước mặt anh là u Dương Lập, cũng hỏi câu tương tự, anh cũng sẽ vẫn ngẩng cao đầu, chẳng buồn quanh co, “ Chính là do tôi làm đấy!”

Cảnh Thần Hạo, anh đúng là tự kiêu vào xương máu rồi, hết thuốc chữa rồi!

“ Sao phải phản bác, em muốn biết đương nhiên anh sẽ cho em biết.” Chỉ cần không liên quan đến an toàn của cô, anh không muốn vì mấy chuyện vô nghĩa như vậy mà đi nói dối cô.

“ Anh......” Cô lắc chiếc cốc trong tay, “ Cốc để đâu bây giờ?”

Lúc này họ đang rời khỏi Mộng Ly, tiểu Dương mở cửa xe, Cảnh Thần Hạo đặt cô vào trong rồi nhận lấy chiếc cốc từ cô, anh đưa tay về phía sau, lập tức có người bước đến đón lấy.

Chiếc xe nhanh chóng chạy về hướng nhà của Lâm Tri Hiểu, chân Bùi Nhiễm Nhiễm không đi giày, Cảnh Thần Hạo vừa lên xe đã ôm lấy hai chân cô đặt lên đùi anh, hai người giữ nguyên tư thế này ngồi một lúc.

“ Anh kiếm người chuẩn bị cả quần áo nhưng lại không chuẩn bị giày, anh cố ý phải không?” Chính vì không muốn cô đi khỏi, đến giày cũng không chuẩn bị cho cô một đôi.

“ Ừ.” Anh không phủ nhận, đúng là do cố ý.

“ Anh xem xem, giờ đã bắt nạt em rồi, cưới xong thì còn thế nào nữa, nhất định em sẽ phải sống cuộc sống bị anh chèn ép mất!” Cô khó mà tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình sẽ phải thê lương ra sao.

Cảnh Thần Hạo bế tuột cô lên đùi anh, nói, “ Bỏ chữ ép đi.”

Dưới cuộc sống bị anh chèn ép, dưới cuộc sống bị anh chèn......

“ Cảnh Thần Hạo, đồ lưu manh! Vô liêm sỉ! Em không muốn kết hôn, không muốn gả cho anh!” Cô vừa nghĩ đến chuyện hôm nay ngủ đến giờ này mới dậy, đã thấy áp lực với thể lực dư thừa quá đáng của anh.

Tối qua chắc là hơi khác, cô vốn đã khá mệt, hơn nữa người đàn ông kia vì lời thề có hay không có không quan trọng của anh ta mà cố ý dày vò cô.

Còn thề thốt sẽ yêu thương nâng niu cô, hứ, cô có mà tin!

Không đúng, hình như anh có nói sẽ không yêu cầu cô chuyển nhà mà, nghĩ đến đây, hình như cũng tạm chấp nhận được.

“ Không muốn để anh chịu trách nhiệm một cách âm thầm, thì để anh chịu trách nhiệm công khai vậy. Trước giờ anh vẫn thích công khai mọi thứ, xem ra em cũng vậy.” Cảnh Thần Hạo làm ra vẻ đưa tay lấy điện thoại, tay áo bị kéo chặt lại.

“ m thầm, trầm lặng thôi nhé!” Cô nắm chặt lấy tay áo anh, đôi mắt to tròn nhìn anh chớp chớp, “ Cứ âm thầm trầm lặng mới hợp với phong thái và khí chất của anh!”

“ Được rồi, em muốn vậy thì sẽ như vậy.” Chỉ cần cô đồng ý, anh có thể tạm thời nghe lời cô.

Đợi cho mấy chuyện kia giải quyết xong, nhất định anh sẽ làm cô phải cao điệu hơn.

“ Em có thể hỏi một câu nho nhỏ không, em hóa trang thành như vậy rồi, sao anh có thể chắc chắn chính là em?” Lần đầu cô vẽ, cảm giác chính bản thân mình còn không nhận được ra.

Cảnh Thần Hạo này, đúng là mắt diều hâu!

“ Cả đời này anh chỉ ngủ với mỗi một người phụ nữ thôi, em nghĩ sao?” Mặc dù đêm đó anh đã uống say, không nhớ kỹ lắm nữa nhưng vẫn mơ hồ nhớ đã nhìn thấy cô, hơn nữa, đêm đó chỉ có cô đưa anh về phòng, cơ thể anh không thể cảm nhận sai được.

“ Chỉ vì chuyện này?” Thực ra cô nghĩ, không biết từ khi nào anh nhớ ra người đêm đó là cô, rõ ràng ngày hôm sau khi cô gọi điện đã cố ý che đậy khá tốt rồi.

“ Đôi mắt em không thể lừa được anh, còn cả kinh nghiệm làm việc ở Te nữa, chỉ có một, là Bùi Dĩ Hàn hoặc là Bùi Nhiễm Nhiễm, em đã làm việc ở đó, khi trở về do không muốn bị anh phát hiện nên mới thay tên.” Rõ ràng khi mới biết được, anh đã khá tức giận, nhưng giờ anh đã hiểu được.

Cô không chỉ lo anh phát hiện, mà còn u Dương Lập và Liêu Vi, còn cả những người khác có thể đe dọa đến cô nữa.

“ Còn nữa, em tìm đủ mọi cách không cho anh gặp Dương Dương, nếu như không phải nó trông rất giống anh thì em cũng chẳng cần vất vả như vậy làm gì.” Anh cúi thấp đầu, thơm lên má cô, chậm rãi trườn đến bên tai cô, “ Nhiễm Nhiễm, đời anh chỉ có hai người phụ nữ khiến anh ghi nhớ, một là mẹ anh, người còn lại chính là em, còn cả đứa con gái Noãn Noãn nữa.”

Trong lòng cô có một sự khó chịu khó nói, cũng có sự vui mừng không thể bộc lộ. Người đàn ông này vẫn luôn diễn cùng cô, còn nói cô diễn sâu, anh mới là người diễn sâu nhất!

“ Anh thật sự không phân biệt được người phụ nữ khác hay sao? Nhưng nhiều lúc em không cần nhắc anh, anh cũng biết ai là ai mà!” Cũng giống như Khâu Tịch của hôm qua, sao anh lại nhận biết được đó là Khâu Tịch chứ.

“ Đoán.”

“ Hay là anh vẫn hợp đi làm thần thì hơn, nếu có một ngày Cảnh Thị sụp đổ, anh có đi làm thầy coi bói cũng nuôi được bản thân đấy.” Mặc dù giờ là xã hội văn minh khoa học, nhưng người mê tín cũng không ít.

“ Nuôi anh thôi thì được, nhưng anh còn phải nuôi cả em và các con nữa chứ, cho nên Cảnh Thị sẽ không đổ được đâu, em có thể nghỉ hưu sớm cũng được, về nhà làm bà nội chợ, hầu chồng chăm con.” Anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.