Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 270: Chương 270




“Anh vào của em.”

“Hay là vào của anh đi...” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng đáp lời.

Đại boss đã có nhu cầu là phải đáp ứng, anh đã nói sẽ cho cô mãn nguyện thì sẽ làm như vậy, cho nên cô có thể ngủ một giấc thật quang vinh

Khi cô tỉnh dạy, phòng nghỉ rộng lớn chỉ có mình cô, cô cúi đầu nhìn những vết hôn từ nhạt màu tới đậm màu trên cơ thể mình rồi liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cô khó nhọc trở mình xuống giường.

Cô bước tới trước tủ quần áo, sau cánh tủ kia toàn bộ là quần áo của Cảnh Thần Hạo.

Cô nhìn thấy đống quần áo, lại không kìm được cơn bực dọc. Cô đưa tay quờ đống quần áo của anh thật mạnh như để xả giận.

“ Coong!”

Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn thứ vừa bị quăng dưới nền nhà, cô lập tức lạnh người cúi xuống nhặt lên.

Đó là một miếng ngọc xanh nõn, hơn nữa miếng ngọc này là của cô!

Cô còn không biết nó mất từ khi nào, chỉ nhớ rằng trước khi Bùi gia lụi bại, nó đã không cánh mà bay.

Nói vậy nghĩa là đã bị Cảnh Thần Hạo nhặt được sao?

Sao anh không trả lại cho cô?

Lẽ nào anh không biết miếng ngọc này là của cô?

Cũng có khả năng, dù gì khi trước cô cũng rất ít mang nó trên người, họa lắm mới đeo được một lần thì mất luôn.

Nhưng giờ, cô không thể cứ cầm miếng ngọc ra hỏi anh sao không trả cho cô được?

Cô nghĩ một hồi rồi đặt lại miếng ngọc vào chỗ cũ, nhưng cô lại không thể biết được miếng ngọc rơi ra từ chiếc áo nào!

Cô lật tìm những chiếc áo sơ mi trắng cùng vest đen kia, chọn đại một chiếc sơ mi có túi rồi bỏ vào đó.

Sau đó cô mở cánh cửa tủ còn lại ra, trong này mới là quần áo của cô!

Nhưng không thấy có quần áo công sở của cô, chỉ có váy, đủ các loại váy, đều là những mẫu mới nhất!

Cảnh Thần Hạo hẳn là đã mưu tính khá lâu rồi! Quần áo cũng chuẩn bị cho cô nhiều như vậy!

Cô hít thở sâu, may thay ở đây chỗ nào cũng có điều hòa và máy sưởi không cô đã chết cóng rồi.

Khi cô từ phòng nghỉ trở ra, Cảnh Thần Hạo đương xem ti vi một cách rất nghiêm túc, nếu không phải người hiểu tính anh, đúng là sẽ bị vẻ ngoài đứng đắn và nghiêm túc của anh làm lẫn lộn, anh ta bỏ lớp áo quần kia hoàn toàn là cầm thú!

“ Cảnh tổng, tôi ra ngoài trước, có chuyện gì cũng đừng gọi tôi.” Cô đã bỏ mất nửa ngày rồi, công văn tài liệu chắc chắn đã chất đống trên bàn.

Cảnh Thần Hạo quay sang nhìn dáng cô đi ra, anh cười lãnh đạm, có chuyện gì không gọi cô thì gọi ai?

Nửa tiếng sau, Bùi Nhiễm Nhiễm mặt vô cảm lần nữa đẩy cửa phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo, trên tay cô cầm không ít thứ.

“ Cảnh tổng, đây là hàng mẫu.” Cô bày châu ngọc trong tay xuống bàn, từng chiếc một.

Tập đoàn Âu Á không những chiếm đại đa số những mặt hàng ở chợ cao cấp còn có rất nhiều sản phẩm ở chợ cấp thấp hơn, dù sao mấy năm gần đây mình họ một chợ nên người A thành cũng đã hình thành khái niệm tiêu dùng này.

Nhưng Cảnh Thị ngay từ đầu đã định hướng phân khúc cao cấp, hơn nữa vivian lại là cực phẩm trong giới cao cấp.

Nhân vật này thậm chí còn là người mà Âu Dương Lập nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo.

Cảnh Thị bỗng nhiên tiến quân ngành ngọc, nhiều người muốn xem cho vui, số đông nghĩ Cảnh Thị thừa tiền đầu tư cho vui.

Thực ra Bùi Nhiễm Nhiễm lúc đầu cũng nghĩ vậy.

Người đàn ông phía đối diện quay sang nhìn cô, “ Em thích cái nào?”

“ Cảnh tổng, anh biết tôi không thích mấy thứ này, không cần tặng tôi đâu.” Chắc do từ nhỏ cô đã tiếp xúc nhiều rồi nên không có mấy hứng thú với những món đồ trang sức.”

“ Sao em biết anh định tặng em?” Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt kia như nhìn thấy cái gì đó thú vị.

“ Haha, vậy tôi nghĩ rằng......” Cô cúi đầu nhìn những chuỗi trang sức đa hình đa dạng trên bàn, nói, “ Đều khá đẹp!”

Cảnh Thần Hạo nghiêm túc nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “ Đều tặng cho em.”

Bùi Nhiễm Nhiễm híp mắt, đứng đó nhìn anh, “ Anh......khôn lỏi!”

“ Qúa khen.”

“ Tôi không phải đang khen anh đâu!” Bùi Nhiễm Nhiễm cạn lời, nhớ đến Ô Quy Hảo vẫn đang ở trong phòng chờ, cô liền nhanh chóng thu đống trang sức lại, bực dọc rời khỏi văn phòng.

“ Chị Nhiễm Nhiễm, sao, có được không?” Cô nghĩ chắc cũng không đến nỗi không qua được, đại sư phòng thiết kế đã vẽ rồi chắc không vấn đề gì.

Nhưng sư phụ đã nói để cô đích thân mang đến, cô nhất định phải đến.

“ Chắc là thông qua rồi!” Cảnh Thần Hạo có nói gì đâu, nếu đã không nói gì có nghĩa không vấn đề gì.

“ Sao lại là ‘ chắc’? Đại boss không thích sao? Vấn đề này nghiêm trọng đây, chị cũng biết bệnh cứng đầu của sư phụ nghiêm trọng thế nào chứ, sư phụ muốn theo ý minh.” Ô Quy Hảo nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, cô tỏ ra lo lắng, “ Hơn nữa! Vấn đề nghiêm trọng nhất là chủ tích tập đoàn Âu Á hình như không chịu bỏ cuộc, vẫn muốn đến gặp sư phụ kìa!”

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng nguyên tại chỗ, nếu như là trước đây, cô cảm thấy Âu Dương Lập khó mà làm gì, giờ thì khó nói.

Nhưng động tay động chân với vivian không có ý nghĩa thực tế nào, trừ phi......

Cô cúi đầu nhìn đống trang sức trong tay, hàng mẫu không có vấn đề gì cả, thành phẩm không có vấn đề gì mới được, cô nhất định sẽ đích thân đi kiểm tra.

“ Cảnh tổng rất thích, không có vấn đề gì cả, không cần bận tâm.” Bùi Nhiễm Nhiễm giao cho cô số hàng mẫu trong tay, “ Cầm lấy đi! Tôi còn chuyện khác cần làm nên không tiễn cô được.”

“ Không cần lo đâu, em biết đường!” Ô Quy Hảo cầm lấy đồ rồi rời đi.

Trong văn phòng của Lâm Tri Hiểu, phải nói cô bận tối mắt tối mũi, không phân biệt được bắc nam đông tây nữa.

Giờ đã là giờ nghỉ trưa, bước chân Thích Thịnh Thiên ngày một gần cửa văn phòng của cô, thấy cô vẫn chưa đi ăn mà vẫn nghiêm túc làm việc, thi thoảng lại nhìn lên màn hình vi tính, thi thoảng lại cúi đầu ghi chép.

Mặc dù gần đây công ty bận thật, sắp đến tổng kết cuối năm rồi, nhưng cô cũng không bận đến mức này chứ?

Đã mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy cô đều như vậy.

Thích Thịnh Thiên hiếu kỳ tiến lại xem, anh không cố ý rón rén đi tới bên cô, nhưng tới khi đến trước mặt cô, Lâm Tri Hiểu vẫn không nhận ra bất kỳ điều gì.

Người phụ nữ này đang vi vu tận đâu mà không nhận ra có người đang đứng trước mặt cơ chứ?

Anh cúi thấp đầu dần dần áp sát lại bên má cô, đôi mắt cùng nhìn vào màn hình vi tính, “ Cô đang bận cái gì vậy?”

Lâm Tri Hiểu tức khắc cả người căng cứng, hơi thở của Thích Thịnh Thiên quá gần, cái đáng ghét là anh sát lại quá gần cô.

Cô chậm rãi xích người sang bên còn lại, nhỏ nhẹ, “ Thích tổng, anh có thể xích ra xa khỏi mặt tôi một chút không? Anh đang làm phiền tôi làm việc đấy.”

“ Lâm Tri Hiểu!” Thích Thịnh Thiên đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô.

“ Thích tổng, nếu anh thật sự có chuyện gì muốn tôi làm, anh cứ dặn dò tôi luôn, nhưng lần sau có thể cách xa tôi một chút không, tôi yếu tim đấy.” Cô đã bù đầu bù cổ không có thời gian ăn trưa rồi, sao lại có thể làm phiền cô nữa chứ!

“ Cô bận gì thế, nói xem tôi có thể giúp được không, dạo này tôi lại đang rảnh.” Thích Thịnh Thiên nhướn lông mày, chậm rãi cúi đầu nhìn cô.

Lâm Tri Hiểu nhếch môi, cô đứng dậy, đứng cách xa anh, “ Thích tổng, dạo này mọi người đều rất bận, tôi không làm phiền anh làm gì, đây là công việc trong bổn phận của tôi.”

“ Công việc trong bổn phận của cô tôi không được biết?” Đôi lông mày của Thích Thịnh Thiên nhíu lại, “ Lâm Tri Hiểu, không phải cô đang làm chuyện gì mờ ám đấy chứ?”

“ Thích tổng, tôi tuyệt đối trung thành với Cảnh Thị và tôi cũng tuyệt đối không bao giờ phản bội đại boss cùng Nhiễm Nhiễm, anh yên tâm đi!” Dạo gần đây cô phải bận sắp xếp tiệc sinh nhật cho đại boss!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.