Cô ta ngẩn đầu nhìn chằm vào Tiết Mộ, sắc mặt nghiêm túc chất vấn, anh nói cái gì?
Tôi nói sự thật. Tiết Mộ mỉm cười, cô ta cầm ly rượu đổ lên đầu của cô là cô ta sai, muốn cô ta xin lỗi là điều hiển nhiên, cô muốn tính sổ với cô ta cũng là điều nên làm, cho nên......
Chát......
Tiết Mộ vừa mới lấy ly nước ép từ trên tay bồi bàn, lần nữa tạt vào người cô ta, vả lại cố ý tạt vào phần ngực của cô ta, quần áo cô ta lúc này dính sát vào thân thể, nước ép hoa quả tươi sền sệt xuyên từ áo cô thấm vào da thịt, từ từ chảy giọt xuống phía dưới.
Hiện tại là tôi tạt cô đây này, cô tính sổ với tôi đi! Tiết Mộ nhìn bộ dạng thê thảm của cô ta, gương mặt vẫn mỉm cười.
Lâm Tri Hiểu kinh ngạc nhìn cô ta chằm chằm, chả phải bọn họ vừa mới quen nhau sao?
Rõ ràng chỉ mới nói một câu thôi!
Đến cái tên cô ta vẫn chưa giới thiệu mà!
Anh ta đã ra mặt cho cô ta rồi à?
Vả lại cách ra mặt dùm của anh ta.......thật quái đản.
Anh lại là ai đây? Bị điên rồi phải không?! Lucy giận dữ nhìn anh ta, sự phát triển này không phù hợp với cái suy nghĩ trong đầu của cô ta!
Muốn điên lên rồi, thiếu tiền nhập viện thần kinh, nếu mà cô đánh tôi, tôi có thể vào trong mà không cần phải tự trả tiền luôn đấy, cô muốn đánh không? Tiết Mộ đưa cái ly không truyền cho cô ta, nào, lấy cái này đánh, đánh mạnh vào!
Người đàn ông này cái đầu có vấn đề gì rồi?
Lâm Tri Hiểu thật sự nghi ngờ, nhưng khi nghĩ anh ta làm như vậy là muốn ra mặt dùm họ, cô ta lại cảm thấy lý giải được.
Xem ra anh ta có vẻ là người bình thường, hằng ngày chắc không bị như vậy đâu!
Lucy buông mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trống không trước mặt mình, ánh mắt vô ý lướt nhìn gương mặt lạnh lùng của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Cô ta vừa muốn giơ tay ra, nhưng mà lúc này Tiết Mộ bỗng nhiên kịp rút tay cô ta về, tôi đổi chủ ý rồi, bỗng nhiên cảm thấy ở nhà thoải mái hơn, không muốn đến bệnh viện!
Anh chơi tôi à!
Tôi......chơi......cô? Tiết Mộ nghe thấy rất buồn cười, cô có xinh đẹp như cô ta không? Dễ thương như cô ta không? Bộ ngực như cô có là hàng thật như cô ta không? Có được tùy tiện xoa xoa bóp bóp, hôn ít ôm ấp không? Cho dù mắt tôi có mù, cũng không để ý đến cô!
Bị Tiết Mộ chỉ đích danh cô ta, Lâm Tri Hiểu cũng không cảm thấy vui mừng gì.
Cái đầu của cô ta quả thật có vấn đề, bỗng nhiên cảm thấy Thích Thịnh Thiên được mắt hơn nhiều.
Quả nhiên người là phải so sánh.
Lời nói của Tiết Mộ khiến mọi người xung quanh không ngừng thì thầm to nhỏ, nhìn chằm vào Lucy có chút đồng tình và cười nhạo.
Cười gì mà cười?! Lucy trợn mắt nhìn họ, tức giận đi xông xáo qua đám người ra ngoài.
Âm thanh từ đôi giày cao gót vang dội, nghe được lúc này cô ta đang rất nổi nóng.
Hạo......
Bỗng nhiên vọng lại âm thanh, khiến Bùi Nhiễm Nhiễm giật mình quay lại, sao Cảnh Thần Hạo lại đến nơi đây?
Lần trước tìm thấy cô ta cũng bởi vì có lắp đặt GPS trên xe, hôm nay tìm thấy cô ta là bởi vì sao?
Cô ta bỗng rối bời đã chú ý đến chiếc điện thoại đang quay phim, nhưng từ Tú Viên đến đây, cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, sao mà anh ta có thể đến đây một cách nhanh chóng vậy chứ.
Quả nhiên anh ta cũng đi ra ngoài chơi à?
Cút!
Cảnh Thần Hạo lạnh mặt lại, đi xuyên qua đám người, toàn thân bộ đồ tây màu đen làm tăng thêm dáng người phẳng phiu của anh ta, trầm tĩnh từng bước đến gần.
Trong lòng Lâm Tri Hiểu có chút sáo rỗng, là cô ta dẫn dắt Nhiễm Nhiễm đến đây, nếu mà Đại Boss truy cứu ra, cô ta sẽ chết mất!
Nhưng mà khắc tiếp theo, cô ta cảm thấy cô ta chắc chắc sẽ chết mất rồi.
Bời vì phía sau lưng của Đại Boss xuất hiện bóng dáng của Thích Thịnh Thiên!
Bây giờ cô ta chạy trốn có còn kịp không?
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy anh ta đi tới, mỉm cười chủ động lên trước, nũng nịu choàng lấy cánh tay anh ta, sao anh lại đến đây?
Không đến để em bị ức hiếp à? sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, rời xa anh ta ra thì lại gặp chuyện, đáng lý anh ta đi đâu nên dẫn cô ta theo luôn.
Em đâu có bị ăn hiếp, là em ăn hiếp người khác mà! cô ta theo Cảnh Thần Hạo cùng nhau đi ra ngoài, Lucy vẫn đứng vị trí cũ.
Biểu lộ thập phần bất kham nhìn bọn họ.
Xử lý không tệ. Đại Boss nghe cô ta nói vậy, tâm trạng vui tí, người phụ nữ của anh ta làm sao có thể bị bắt nạt được chứ.
Nhưng bắt nạt người khác thì được!
Lúc anh ta đi ngang qua người của Lucy, đôi mắt cô ta lượn quanh người Cảnh Thần Hạo, lời nói dịu dàng hô hoán, Hạo......
Tiếng gọi này thật sự nghe muốn tiêu hồn rồi!
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy như nổi da gà, nhưng quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo, anh ta không có chút biểu lộ gì.
Người đàn ông này bị người phụ nữ gọi một cách ngọt ngào như vậy, nhưng lại không chút động lòng.
Có người gọi anh kìa. Cô ta nhỏ tiếng nhắc nhở một câu.
Đại Boss điềm đạm liếc mắt nhìn Lucy tội nghiệp đó, cô làm cô ta giận à?
Hạo, em không có, là cô ta tạt ly rượu vào người em! Lucy chỉ vào Bùi Nhiễm Nhiễm người đứng cạnh Cảnh Thần Hạo, vẻ mặt kích động.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào hành động chỉ chỏ của cô ta có chút bất mãn, mắt tối sầm lại, bên tai vọng lại tiếng trầm thấp, tạt có vui không?
Cô ta bỗng chốc mỉm cười, thật sự rất vui.
Còn muốn tạt không?
Không, lãng phí thời gian! cô ta không muốn nhìn thấy Lucy chút nào.
Ngày mai tôi không muốn thấy cô ở A thành này nữa. Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói một câu, cùng với Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi quán bar.
Lucy vẫn kinh ngạc đứng tại chỗ, ý anh ta nói lúc nãy là gì?
Không phải giống cái suy nghĩ của cô ta chứ?
Cảnh Thần Hạo lại muốn cô ta rời khỏi A thành, A thành, Cảnh Thần Hạo là gì thế?
Đó là một chúa đất sống nhăn nhăn, anh ta nói gì thì là cái gì, lời nói còn hữu nghiệm hơn cả thị trưởng!
Trong lúc cô ta đang đứng tại chỗ với vẻ thất thần, thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thích Thịnh Thiên, nắm lấy áo của Lâm Tri Hiểu giận đùng đùng đi ra ngoài, và sau lưng họ là một người đàn ông lững thững đứng một mình.
Tiết Mộ nhìn thấy cô ta, bước chân sựng lại, bộ dạng lẳng lơ nói, sao nào, còn đứng ở đây chờ tôi tạt nữa à?
Lucy liếc mắt hung hăng nhìn anh ta, quay lưng rời khỏi quán bar!
Bởi vì anh ta đột ngột xuất hiện nên khiến Bùi Nhiễm Nhiễm rất vui, nhưng mà cái không vui đó là rõ ràng hai người đã bàn xong tối nay sẽ không ở với nhau.
Phải chăng chỉ vì vậy mà phải theo anh ta về à?
Cô ta thật không cam tâm!
Cám ơn anh, nhưng em muốn đi cùng Tri Hiểu, chúng ta đã bàn với nhau sẽ không gặp vào cuối tuần mà! sau khi ra ngoài, cô ta lập tức buông tay anh ra.
Cánh tay của Đại Boss bỗng nhiên trống không, nhìn thấy cô ta rời xa hai bước, thì giống như cả trái tim anh ta như trống rỗng vậy.
Ánh đèn bên ngoài quán bar lờ mờ, Cảnh Thần Hạo đi ngược ánh đèn về phía cô ta, cặp mắt sâu không thấy đáy như nhuộm thêm một tầng bực tức, quanh người như bao phủ bởi một sự lạnh lẽo thấu xương, vẻ mặt nghiêm nghị càng nhìn càng thêm lạnh lẽo.
Thích Thịnh Thiên buông tôi ra, buông ra, buông ra!
Bỗng giọng Lâm Tri Hiểu la toáng lên, cô ta nghiên đầu nhìn về sau.
Lâm Tri Hiểu đã bị nhét vào trong xe của cô, vả lại Thích Thịnh Thiên đóng cửa xe lại, ngồi vào vị trí lái xe, rời khỏi.
Cô ta bị bỏ rơi rồi......
Chồng ơi, chúng ta về nhà nào! cô ta chủ động tiến về phía trước, kéo theo anh ta.
Được.
Bùi Nhiễm Nhiễm choàng lấy tay anh đi cạnh hàng xe, dường như không chút để ý đến Đại Boss đang khẽ nhếch khóe miệng.
Cảnh Thần Hạo vốn dĩ định gọi Thích Thịnh Thiên ra ngoài uống rượu, sau khi uống say sẽ đóng gói anh ta đem đến nhà của Lâm Tri Hiểu.