Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 390: Chương 390




Anh ở đây lắp đặt rất nhiều máy theo dõi, tưởng tượng qua vô số kiểu cô ấy sẽ dùng hình tượng như thế nào để vào trong đây, nhưng lại không nghĩ đến cô ấy trực tiếp như thế, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đó, nhìn thẳng xuất hiện trong tầm mắt của anh

Thời khắc đó, cả người anh suýt chút nữa gắn liền lên trên màn hình theo dõi, chỉ là muốn nhìn kỹ cô ấy hơn

“Tôi muốn rời xa khỏi anh! Đi càng xa càng tốt, cả cuộc đời này đều không muốn nhìn thấy anh, tôi hy vọng buổi tối đó của 6 năm trước sai lầm của chúng ta chưa từng xảy ra!” sức lực của cô nhỏ, không thể nào đẩy ra khỏi lòng của anh ấy, chỉ có thể gào hết sức

“Tối đó là em chủ động! em lấy cái gì mà nói lời như thế! Bùi Nhiễm Nhiễm, em coi anh là cái gì rồi?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu xuống nhìn cô, ngày đêm thương nhớ khuôn mặt nhỏ bé đang ở trước mắt anh, tại vì sao trong chiếc miệng xinh xắn đó nói ra lời thì lại khiến người khác ghét vậy

Không có một từ nào là anh muốn nghe thấy cả

Cả một tháng nay cô ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt của anh một lần, chẳng lẽ cô ấy không nhớ anh sao?

Anh thì lại nhớ cô nhớ đến phát điên rồi, nếu như cô ấy tiếp tục không xuất hiện nữa, anh thật sự có thể đã phát điên rồi

“Tôi xem anh là cái gì đều không quan trọng, nếu như anh đã lừa dối tôi, vầy thì ở đây cũng không có lý do để tôi tiếp tục ở lại nữa, tôi muốn rời khỏi nơi này, anh thả tôi ra!” cô nhắc chân lên dùng hết sức dẵm lên mu bàn chân của anh ấy

Đôi tay của Cảnh Thần Hạo không có buông cô ấy ra, ngược lại càng ôm chặt cô ấy hơn, mu bàn chân bị cô ấy dùng sức dẵm lên, anh cũng giống như không có chút ý thức nào vậy, chỉ là cúi đầu xuống nhìn cô ấy, hai bên của con ngươi đều có tia máu đỏ, “chỉ cần em không rời đi, em dùng sức dẵm, dẵm đến khi em hả giận!”

“Cái gì mà hả giận, tôi cả đời này đều sẽ không tha thứ cho anh, Cảnh Thần Hạo anh là một người đàn ông đểu cáng, tôi hối hận quen biết anh, anh thả tôi ra!” chân của cô nhắc lên, lại dùng sức dẵm lên lần nữa, khi cảm thấy không thỏa sức còn dùng gót nhọn của giày day day trên mu bàn chân của anh ta, chiếc giày da màu đen bị lõm xuống, một cái hố sâu hoẵm

Trên mu bàn chân của Cảnh Thần Hạo rất đau, nhưng mà đau nữa đều không có bằng nỗi đau trong tim của anh

Nhiễm Nhiễm của anh nói anh là người đàn ông đều cáng?

“Bùi Nhiễm Nhiễm, người phụ nữ như em có phải không có lương tâm không? Lúc đang kết hôn em chạy cái gì! Em không muốn gả cho anh, em đối với hôn lễ không vừa ý, em nói ra, em cứ thể mà bỏ đi có từng nghĩ qua anh!” anh nếu như sau này biến thành người đàn ông đều cáng rồi, đều là do bị cô ấy éo buộc mà thành

“Tôi không có lương tâm, lương tầm của Cảnh tổng cái thứ đó ngài có không? Chuyện của Bùi Gia chân tường là thế nào ngài thật sự không biết sao? Ngài Cảnh Thần Hạo không phải là ở thành phố A một tay che lấp bầu trời sao? Chuyện nhỏ bé như thế ngàu sẽ không biết, ngài điều gì cũng không nói, ngài rốt cuộc là thẹn lòng hay là…” lời phía sau cô không muốn tiếp tục nói ra nữa, cô cảm thấy không có ý nghĩa

Chuyện của Bùi Gia đối với cô mà nói đã không còn quan trọng so với Dương Dương Noãn Noãn, vì bọn trẻ có thể có một môi trường sinh sống lạnh mạnh, cô vẫn là nên đem bọn trẻ rời khỏi nơi này

“Em biết chân tướng rồi sẽ hối hận” giọng điệu của Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên hạ thấp xuống, thì ra cô ấy là bởi vì chuyện của Bùi Gia trút giận len anh

Chỉ không phải là không yêu anh nữa, cứ phải rời xa anh, những chuyện khác ở trong mắt anh đều là chuyện nhỏ

“Ha ha” cô cười lạnh nhạt, đôi mắt mỹ lệ nhìn chằm chằm anh giống như là không có chút cảm tình nào, nhưng mà nhìn thấy bộ râu chưa cạo của anh, gò má cũng gầy đi nhiều, đặc biệt là trong đôi mắt có những tia máu đỏ, nhìn thật sự rất là tiều tụy hốc hác

Mỹ nhân trong lòng, anh lại có điệu bộ như thế này

“Nhiễm Nhiễm…”

Cảnh Thần Hạo cúi đầu thử hôn lấy cô, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức quay mặt đi, đôi môi của anh nhẹ nhàng chạm lên gò má của cô

“Nhiễm Nhiễm!” anh nhẹ giọng gọi, “chuyện của Bùi Gia, em nếu như muốn biết chân tướng anh sẽ nói cho em biết, nhưng mà em có thể đừng như thế này đối xử với anh?”

Anh chỉ là sai ở chỗ không có nói chân tướng sự thật cho cô ấy, chỉ có thế mà thôi

“Tôi tại sao phải biết chân tướng, chân tướng tôi tiếp nhận không nổi, tôi biết nó để làm cái gì! Nhưng mà anh có thể buông ra một chút không, tôi có thứ muốn đưa cho anh” giọng nói của cô bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, “tôi biết sẽ ở đây gặp được anh, biết rõ ở đây có thể chỉ là một âm mưu của anh, tôi vẫn không chùn bước nhảy xuống!”

Niềm tin của cô đối với anh ta, lại một lần nữa hạ thấp

Giữa bọn họ dường như không có cái gì có thể nói hơn được nữa!

Ngoại trừ “món quà” mà cô mang tới

Sắc mặt lạnh băng của Cảnh Thần Hạo từ từ hiện lên chút nét mỉm cười, Nhiễm Nhiễm của anh biết sẽ gặp được anh ở đây, còn chuẩn bị đồ vật

Anh từ từ thả cơ thể của cô ấy ra, nhưng đôi tay lại không có lập tức từ trên người cô ấy bỏ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như là nhìn một chân bảo hiếm có trên thế gian

Nhiễm Nhiễm của anh vốn chính là món quà đáng quý nhất trên thế gian này rồi, không có thứ gì trong mắt của anh có thể so sánh ngang hàng với Nhiễm Nhiễm của anh được

Tuy rằng anh không có hoàn toàn buông cô ấy ra, nhưng đã đủ để cho cô ấy mở túi xách, từ bên trong lấy ra món quà cô ấy chuẩn bị

“Bốp!”

Cảnh Thần Hạo mang theo nụ cười trên mặt bị tát một cái, bị lá đơn ly hôn trong tay của Bùi Nhiễm Nhiễm đánh lên

Trên trang giấy trắng mực đen rơi rải rác trên sàn, Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ bé lạnh tanh của cô ấy, ánh mắt từ từ xê dịch xuống dưới, liếc mìn một cái trang giấy đó ở bên cạnh chân anh, trên đó hiện rõ ràng mấy chữ lớn, khi đó anh nhìn thấy rõ ràng mấy chữ lớn đó, bây giờ lại đâm sâu thẳm lên con tim của anh

“Cảnh Thần Hạo, trò chơi giữa chúng ta kết thúc rồi! Ly hôn đi! Anh thả tôi đi!” bọn họ lúc này ngoài trừ ly hôn không có con đường nào khác có thể đi

Con tim của Cảnh Thần Hạo đau nhói, nhìn thấy được sự quyết đoán trong đôi mắt của cô ấy

“Đừng đi, cả đời này của em đều đi không được!” cô ấy là của anh, làm sao có thể bỏ đi

Trên eo của Bùi Nhiễm Nhiễm lại đột nhiên bị anh ôm chặt lấy, khuôn mặt tuấn tú tiến sát lại gần cô, mặt cô nghiêng sang một bên, một bàn tay giữ chặt lấy phía sau gáy của cô

Khi hai đôi môi chạm vào với nhau, Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy giống như là một luồng điện vậy từ trên người cô nhanh chóng truyền qua

Đôi môi giao nhau, mùi của thuốc lá cỏ phảng phất xông đến cô

Không ngừng chiếm đoạt lấy tất cả sự ngọt ngào của cô, trong lòng của cô rõ ràng là kháng cự, nhưng cơ thể của cô lại ở trong lòng anh ta từ từ mềm nhũn

“Ưm ưm ưm…”

Cô nhắc chân dẵm lên anh ta, nhưng mà anh ta giống như không cảm thấy vậy, ôm lấy cơ thể của cô xoay một vòng, hai người ngã lên trên chiếc giường lớn của cô ấy

“Không không muốn! không muốn!” cô kịch liệt kháng cự, trên người của anh ta nhiễm lên dấu vết của người phụ nữ khác, không muốn động đến cô

Cô cảm thấy bẩn thỉu, rất bẩn!

Chiếc áo trên người của cô bỗng nhiên bị anh ta giựt bỏ, bờ vai lạnh, chiếc váy trên người nhanh chóng rơi xuống sàn nhà

“Cảnh Thần Hạo anh muốn làm cái gì? Không được phép! Tôi không muốn!” khuôn mặt bé nhỏ của cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta, không muốn bị anh ta đụng phải

Cảnh Thần Hạo thì nghe thấy không để tâm, Nhiễm Nhiễm của anh muốn rời khỏi anh, không thể rời đi, không có phép rời đi

Bọn họ là người một nhà, vì cái gì bởi một chuyện nhỏ con như thế lại muốn rời xa anh!

Anh không cho phép!

Cơ thể của anh đè lên người của cô ấy, nóng nực mà nóng bỏng, phần dưới sưng lên đè lên cô ấy, cả người của cô ấy đều đang có chút run rẩy nhẹ

Trong miệng của anh thở ra khí nóng ở bên tai của cô ấy, nhẹ nhàng cắn lên ráy tai của cô ấy, “Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm….”

“Cảnh Thần Hạo, không muốn, thật sự không muốn, tôi không muốn anh!”

“Tôi khinh thường anh, tôi ghét anh, anh cút!”

Trong miệng của cô không ngừng nói, cô đang nghĩ nếu như cô nói cô mang thai rồi anh ta sẽ thả cô ra không, nhưng như thế cô sẽ càng thêm không thể chạy thoát, trong bụng của cô là đứa con của anh ấy à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.