Tôi phải làm sao rời khỏi đây mới khiến anh vui đây? anh ta đứng thẳng người, giống như muốn từ bên giường cút khỏi ra ngoài.
Anh ta như người điên, giống như người đã bị sốt hư não điên không bằng.
Anh ta cứ sốt như thế, e rằng cái não anh sẽ bị sốt đến hư mất!
Em bỗng nhiên cảm thấy không khỏe, anh có thể tìm bác sĩ đến khám cho em được không? cô ta tỏ ra yếu mềm chuyển đề tài.
Không khỏe chỗ nào? anh ta khẩn trương nhìn cô ta, cánh tay lớn lập tức xốc cái mền trên người cô ta ra, hận đến nổi muốn lập tức lột hết đồ trên người cô ra, kiểm tra một cách kỹ càng từ trên xuống dưới.
Em cảm thấy như bị sốt, có chút nhức đầu! cô ta vẫn cảm thấy không tệ, nhưng chỉ là con tim cô giờ đây như đã chết đi.
Bị anh ta giết chết rồi.
Cảnh Thần Hạo lập tức đưa tay lên sờ trán cô, không nóng.
Cho dù cô ta có lừa dối anh, chỉ cần cô ta nói không khỏe, trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu, anh ta bấm số gọi điện thoại nội bộ, bác sĩ ở trong biệt thự lập tức đến nơi.
Bác sĩ vào rồi, Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh nhìn cô ta, tiếp đón sự kiểm tra, cập nhiệt độ, cô ta rất yên tĩnh, yên tĩnh như một búp bê bằng gốm sứ.
Bác sĩ, có nhiệt kế không? gương mặt nhỏ bình tĩnh hỏi.
Có!
Ánh mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm chầm chậm liếc nhìn Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh, đo nhiệt cho anh ta chút.
Bác sĩ cầm lấy cái nhiệt kế trên tay, có chút không dám nhìn vẻ mặt âm u của Cảnh Thần Hạo, nếu như anh ta đồng ý đo nhiệt, thì sớm đã đo rồi.
Đại Boss không đồng ý!
Em đã thừa nhận quan tâm anh rồi à? Cảnh Thần Hạo không nhìn bác sĩ, mà cúi đầu nhìn cô ta.
Bây giờ là lúc nào rồi, mà còn ở đó so đo nữa? Anh muốn bị sốt đến thành thằng ngốc phải không? Sau này có nhìn thấy em cũng nhận không ra, và cũng không biết Dương Dương Noãn Noãn là ai, tốt nhất là sốt cho chết luôn đi, như vậy thì anh sẽ không cần nhìn thấy mẹ con em nữa, càng không nghĩ đến người phụ nữ như em đã từng mang thai đứa con của người khác như vậy! cô ta ngẩn đầu nhìn anh ta, gương mặt nhỏ nghiêm túc.
Cảnh Thần Hạo giật lấy cái nhiệt kế trên tay của bác sĩ, cởi áo ra, đặt nhiệt kế vào nách.
Đã một tháng không có cô ta bên cạnh, anh ta chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, bệnh đến như núi đổ sập, cơ thể có khỏe mạnh sắc đá đến đâu thì cũng không vượt qua được khi anh ngày đêm không ngủ, đứng bên ngoài chịu sự hành hạ của gió lạnh.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào cái nhiệt kế cầm trên tay, nhiệt độ cơ thể cô hơi cao, 37 độ, nhiệt độ cơ thể người bình thường là 36,5 độ, cô ta vừa mới bị xảy thai, người cảm thấy không khỏe là chuyện bình thường.
Nhưng mà Cảnh Thần Hạo thật sự không khỏe rồi.
Anh ta lấy nhiệt kế từ trong người ra, nhưng không giao cho bác sĩ, bản thân cũng không thèm nhìn, mà lại ném trên giường, ném vào người của cô ta.
Bùi Nhiễm Nhiễm cầm lấy nhiệt kế, đây chỉ là cái nhiệt kế thôi, nhưng sao cô ta cảm thấy nó rất nóng, nóng đến bỏng tay.
Cô ta nhìn bên trên chiếc nhiệt kế trên tay hiện 38,7 độ liền trực tiếp nện vào người anh, anh cút đi xem bác sĩ cho em!
Cảnh Thần Hạo bị nện vào người lại bật cười lên.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, kéo tay cô sờ lên trán mình, sắc mặt lạnh lùng bỗng nhiên đỏ ửng, anh ta đã phát sốt mấy ngày nay!
Bây giờ cô ta bên cạnh anh ta, cuối cùng có thể yên tâm ngã xuống rồi, không cần lo lắng khi tỉnh dậy chỉ có một mình, và cũng không cần lo lắng khi tỉnh dậy không có cô ta bên cạnh mình nữa.
Tư thế Đại Boss cúi người không được bao lâu, bèn ngã quỵ vào người cô, gương mặt tuấn tú đổ quỵ xuống phía ngực cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nói không nên lời, anh ta thực sự biết đổ quỵ ghê, lại chọn ngay vị trí tốt để đổ quỵ nữa chứ?
Bác sĩ, phiền anh rồi. Cô ta ngước mắt nhìn vị bác sĩ đang đứng ngây người, gọi vệ sĩ bên ngoài vào đây!
Bây giờ họ đang ở trong nhà, bên ngoài không thể không có người được, anh ta sẽ yên tâm ngã quỵ xuống.
Vệ sĩ bên ngoài đi vào, Bùi Nhiễm Nhiễm vốn dĩ muốn họ đem Cảnh Thần Hạo đến những phòng khác, nhưng mà khi họ đỡ vị Đại Boss lên liền đặt bên cạnh người cô.
Anh ta sốt rất cao, lại không thềm uống thuốc, không chịu truyền thuốc, một mình chịu sự hành hạ của bệnh tật, nhưng mà vị bác sĩ luôn túc trực bên cạnh vẫn luôn chuẩn bị thuốc sẵn cho anh, nên chỉ cần anh ngã quỵ, lập tức sẽ có người đến truyền thuốc.
Căn phòng rộng lớn trở nên rất yên tịnh, thân thể của Cảnh Thần Hạo vẫn còn rất nóng.
Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay sờ lên trán, nóng đến nổi cô lập tức rút tay lại, bây giờ hai người họ đều là bệnh nhân, anh ta như thế không biết khi nào mới tỉnh dậy.
Tỉnh dậy rồi có khi nào thành kẻ ngốc luôn không?
Cô ta nhìn vào cửa phòng, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài có người canh giữ, cho dù bên ngoài không có người đi nữa, thì cái biệt thự này căn bản là cô đừng hòng thoát ra ngoài.
Cô ta không thể ra được.
Cô ta nhìn vào ly sữa tươi đặt bên đầu tủ giường, từ từ cầm lên uống, em bé trong bụng chỉ mới một tháng mà đã ra đi rồi, cô ta vẫn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của con mình nữa.
Nhưng mà vẫn cầu nguyện cho anh còn tỉnh táo mà sống, sống tiếp để chúng ta còn làm ly hôn. Nếu không người khác sẽ nghĩ cô ta ăn hiếp một kẻ bị sốt đến hư não trở nên hồ đồ này.
Cảnh Thần Hạo sốt rất dữ dội, sau khi truyền thuốc vẫn không thấy dấu hiệu thuyên giảm.
Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ngồi bên cạnh anh ta, gương mặt cô rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng rất lo lắng, rốt cuộc anh ta có biết chăm sóc bản thân không, cô còn vọng tưởng anh ta chăm sóc cho Dương Dương Noãn Noãn nữa!
Bác sĩ luôn lấy khăn ấm chườm lên trán anh ta, thời gian đúng một đêm, nhiệt độ cơ thể trên người anh mới bắt đầu giảm xuống.
37,5 độ. Bác sĩ cầm lấy nhiệt kế nhìn cô ta, thiếu phu nhân, sau khi thiếu gia tỉnh dậy, nhất định phải cho anh ta uống thuốc, tôi đi chuẩn bị bình treo thuốc cho ban ngày.
Ừm. Cô ta gật đầu, nhận lấy nhiệt kế từ trên tay bác sĩ, cứ cách nửa tiếng đo nhiệt cho anh ta một lần.
Ánh sáng đèn trong phòng bị tắt đi, chỉ để lại một cái đèn sáng đầu giường, ánh sáng màu vàng mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt anh, lông mày lưỡi mác tung bay nhè nhẹ nhíu lại, giống như có chuyện phiền toái gì cứ nhíu lấy anh ta.
Đôi mắt nhắm nghiền lại, con ngươi bỗng nhiên lại chuyển động nhanh chóng.
Anh ta đang nằm mơ gì thế, lại phản ứng kịch liệt như vậy?
Làn môi mỏng manh gợi cảm bặm nhẹ, hiển thị rõ sự bất an của anh ta, sao anh ta lại trở nên như vậy, nếu như sớm biết, anh ta sẽ hối hận không?
Nhưng mà sự việc đã xảy ra rồi, cô bé Tiểu Vũ đó nhất định rất nhớ ba.
Đứa bé trong bụng cô ta đã không còn, hai sự việc dồn nén trong lòng cô ta như không thở nổi.
Đã đến nửa tiếng, cô ta đem nhiệt kế đo vào người đang nóng hổi của anh ta, nhiệt độ thân thể như vậy trên người anh và lúc anh ta mỗi lần làm việc gì nhiệt tình, nhiệt độ đều rất giống nhau, chỉ là lúc đó bởi vì kích động, nhưng mà lúc này là không tự nhiên.
Bàn tay nhỏ nhè nhẹ chạm vào da thịt của anh, nhiệt kế vẫn chưa được đặt đúng.
Cô ta đã nhìn bác sĩ đặt vào nách để đo nhiệt một cách điêu luyện, nhưng mà tay cô ta......
Cô ta đẩy nghiên người anh, cởi bỏ áo trên người anh ta, lúc nãy nên để vệ sĩ lột hết đồ anh ta ra mới phải.
Gương mặt anh ta xem ra hơi ốm, nhưng mà cơ thể thì vẫn như cũ, phần ngực cường tráng nhô nhẹ lên, tầm nhìn của cô ta không chú ý nhìn lên trên, làn môi mỏng từ từ buông giản ra, không còn bặm môi căng thẳng như lúc nãy.
Cô ta kéo cánh tay anh từ từ xê dịch kéo về hướng mình, sau đó mới lấy nhiệt kế đặt vào nách anh ta, tiếp đó lấy cánh tay anh ta đặt lên ngực anh ta, đắp mền lại kiên nhẫn chờ đợi.