Không thì Thích Thịnh Thiên lại chẳng vô duyên vô cớ hỏi cô điều này, nhất định đã hỏi qua Nhiễm Nhiễm.
“ Có lý.” Anh gật gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua đôi môi hồng mướt của cô. Anh nở một nụ cười chẳng hiền lành, cúi thấp đầu hôn lên môi cô.
“ Ư ư......”
Không phải hai người đang nói chuyện sao? Sao tự nhiên lại bắt đầu rồi?
Cảm giác không tồi, anh chỉ là đột nhiên muốn hôn cô, cũng chẳng có gì, vì muốn nên làm thôi.
Lâm Tri Hiểu bị anh hôn ngất ngây, ý thức của cô mất dần, đôi chân cô kẹp lấy chiếc eo rắn chắc của anh, tập tư liệu trong tay rơi vung vãi trên nền nhà.
Cô còn chẳng biết rơi lúc nào.
“ Thích Thịnh Thiên, anh bỏ em xuống, lập tức có một cuộc họp quốc tế quan trọng, nếu em không mang tài liệu sang đó, em mà bị đuổi việc nhất định anh sẽ phải chịu trách nhiệm về điều này!” Cô lách đầu đi, khó khăn lắm mới có cơ hội hít thở, lần này nhất định phải nói chuyện cho ra lẽ.
“ Anh không sợ em lôi anh xuống theo, em có muốn lôi anh xuống đâu cũng được chỉ cần có em bên anh.” Anh cũng nghĩ không nên thách thức Hạo ca nữa, chuyện tình cảm đã không như ý, trong công việc nên để cho anh ta thuận lợi thì tốt hơn.
Cho nên......
Anh cố kìm nén sự thèm khát kia của bản thân, bỏ cô xuống, anh còn chủ động nhặt tài liệu trên đất cho cô.
Lâm Tri Hiểu chỉnh trang lại quần áo rồi đón lấy tập tài liệu anh đưa, “ Em sẽ không lôi anh đi đâu đâu, càng không ở cùng với anh làm gì, còn nếu anh muốn nhảy xuống biển hay xuống đâu thì nhớ gọi em, chắc chắn em sẽ giúp một tay đẩy xuống, không thì giúp một chân cũng được.” Chỉ cần cô có thể phục thù cho lần đầu tiên của mình!
Mất mà không biết gì luôn!
Mất luôn rồi!
Cô giờ vẫn còn ghi nhớ điều này, lần đầu không một ấn tượng của mình!
“ Hiểu Hiểu, em không được nhẫn tâm như chị dâu đâu nhé!” Nếu anh cũng bị cô bỏ rơi ngay buổi hôn lễ chắc anh chẳng biết được bản thân sẽ ra sao.
“ Anh cứ tin ở em, trái tim phụ nữ một khi đã nhẫn tâm, thì sẽ không có giới hạn đâu, muốn biết đáng sợ đến đâu thì cứ thử.” Cô cười, nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt cô di chuyển xuống thân dưới của anh rồi trợn mắt.
Thích Thịnh Thiên nhìn xuống theo ánh nhìn của cô, “ Hiểu Hiểu, em mà muốn thì nhớ đến tìm anh đấy.”
“ Tìm cái em rể anh ấy!”
“ Anh không có em gái!”
Cô đương nhiên không phải nói theo nghĩa trắng, Thích Thịnh Thiên cố tình giả ngu.
Trong cuộc họp, Cảnh Thần Hạo dáng điệu thư thả, nhìn thì có vẻ đang chăm chú nghe nhưng lại giống chẳng nghe thấy gì.
Sau khi kết thúc, Lâm Tri Hiểu cùng mọi người ra ngoài xong, chỉ còn có Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo trong căn phòng rộng lớn.
“ Muốn nói gì?” Cảnh Thần Hạo buông một câu bâng quơ.
Thích Thịnh Thiên cười giòn, bước đến bên Cảnh Thần Hạo, cúi đầu nhìn anh, chỉ một câu đơn giản nhưng anh cũng phải suy nghĩ khá lâu để nói, “ Hạo ca, có phải anh làm chuyện gì để chị dâu phải giận không?”
Không thì chị dâu thường ngày vẫn điềm tĩnh như vậy, tại sao đột nhiên lại trốn hôn ngay hôn lễ được!
Anh đột ngột nắm chặt bàn tay rồi lại duỗi ra, tay cầm cốc cà phê vẫn để trước mặt để tỉnh táo hơn, tối qua anh lại không ngủ.
Cô làm chuyện có lỗi với anh, nhưng giờ đây......
Người khác luôn nghĩ là do anh có lỗi với cô sao?
Đến những người phụ nữ khác trông như thế nào anh còn khó mà nhớ nổi, lẽ nào anh còn có thể ngoại tình được sao?
“ Không có.” Anh lạnh lùng đáp, cà phê lạnh mát bưng lên bên miệng anh, anh nhấp một ngụm nhỏ.
Không có?
Không thì chị dâu đang làm trò gì vậy?
Hối hận rồi?
Hay là yêu người khác rồi?
Đôi mắt của Thích Thịnh Thiên đột ngột trợn lên, nhìn mái tóc đen láy của Cảnh Thần Hạo, hỏi nhỏ, “ Hạo ca, không phải là tóc anh chuyển màu rồi chứ?” (Chú thích: Trong tiếng trung có cách nói bị cho đeo chiếc mũ xanh có nghĩa bị cắm sừng. Ở đây nói tóc chuyển màu cũng có ý nói dễ đã bị cho cắm sừng)
Ai mà lại có gan to bằng trời dám cắm sừng Cảnh Thần Hạo!
Sắc mặt Cảnh Thần Hạo đen đi rõ rệt, cách anh đặt ly xuống cũng khá bạo lực.
“ Em không nói gì cả nhé, em còn công việc nữa, đi trước đây!” Thích Thịnh Thiên nhìn ra Cảnh Thần Hạo không vui nên quả quyết rời đi.
Căn phòng họp rộng lớn chỉ còn mỗi anh, thinh lặng.
Nhiễm Nhiễm nói hai đứa con là của Âu Dương Lập.
Bọn họ......
Khi trước cô bị Âu Dương Lập giam lỏng, hai người sớm tối với nhau lâu như vậy nên tình cũ không rủ cũng tới?
Hôm đó trong ngày hôn lễ, lúc họ ra ngoài tìm Nhiễm Nhiễm, rõ ràng trên đường đi đã bắt gặp Âu Dương Lập nhưng lúc đó chỉ có mình anh ta, đừng nói có Nhiễm Nhiễm ở đó, cạnh anh ta đến một chiếc xe còn chẳng có.
Con của Nhiễm Nhiễm và Âu Dương Lập đang ở trong bụng của Nhiễm Nhiễm.
Giờ này anh đột nhiên rất hối hận, hôm trước không để cho bác sĩ bỏ đi đứa con trong bụng cô.
( Bác sĩ, phẫu thuật phá thai có ảnh hưởng lớn đến cơ thể cô ấy không?)
( Phẫu thuật phá thai đương nhiên hại, tốt nhất đừng làm, Cảnh tổng anh xem có cần tiếp tục không?)
( Không, đưa cô ấy đi kiểm tra!)
Sao anh có thể nỡ để cô chịu tổn thương cơ chứ, nhưng mang thai còn 9 tháng, sau khi đứa trẻ đó được sinh ra thì sao?
Mấy ngày nay anh đã dặn dò những món nấu cho cô đều phải giảm nhẹ được chiệu trứng buồn nôn, khoảng thời gian ngắn ngủi anh ở bên cô cũng không thấy cô có vẻ buồn nôn.
Bác sĩ nói đứa trẻ phát triển rất tốt, bây giờ mới chỉ lớn bằng hạt đậu nành......
......
Tú viên.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn những món ăn thanh đạm trước mặt, cô chẳng muốn ăn gì, cô không biết người khác phá thai cảm giác thế nào chứ cô chỉ cảm thấy tim mình rỗng tuếch, nhưng lại chẳng đau.
Đêm nay Cảnh Thần Hạo cũng không về sao?
Anh không quay về sao cô có thể nói chuyện ly hôn với anh.
“ Thiếu phu nhân, cô ăn chút đi! Cơ thể của cô cần phải tịnh dưỡng.” Người hầu gái đứng kế đó lên tiếng.
Nghe thấy có người nói, cô mới giật mình. Cô bắt đầu cầm đũa, nghe nói phá thai cũng giống như đẻ một đứa trẻ, cũng cần phải chăm sóc kỹ lưỡng, cũng cần phải kiêng cữ, như vậy cơ thể mới phục hồi như trước được, không thì sau này có bị bệnh gì cũng sẽ vất vả hơn nhiều.
Cô chậm rãi ăn xong bữa cơm rồi quay trở lên phòng. Trong căn phòng yên ắng chỉ có mình cô. Buổi tối, cô gọi điện cho Dương Dương Noãn Noãn, nghe tiếng chúng nói chuyện, cô mới yên tâm mà nằm xuống.
Trong bóng tối, cô gần như cảm giác thấy một đôi mắt trong bóng đêm đang quan sát cô, nhìn cô chăm chăm làm cô sởn tóc gáy.
Cô cảm thấy bất an, quay người, chùm chăn lên đầu. Trong chăn chưa được bao lâu, cô lại cảm thấy khó thở.
Cô lại bỏ chăn xuống, dưới ánh trăng sáng, cô thấy rõ một người đàn ông đang đứng bên giường mình. Cơ thể cao lớn của anh giờ này hơi gầy đi trông thấy. Anh cúi đầu nhìn cô.
“ Anh định làm ma à?” Nửa đêm không đi ngủ mà chạy sang phòng cô đứng như vậy.
“ Thành ma, người đầu tiên anh bắt cũng là em.” Anh đột nhiên cởi giày, lên giường.
Đây là nhà anh, phòng của anh, giường của anh, vợ của anh, chẳng có lý gì anh cứ phải đứng đó cả đêm.
Bùi Nhiễm Nhiễm co người lại, dịch người sang sát mép giường còn lại, “ Anh ngủ ở đây, em sang phòng ngủ cho khách.”
Cơ thể cô lập tức bị anh ôm lấy, lưng cô dính chặt lấy ngực anh, cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng của anh, cơ thể cô khó có thể rời đi được nữa.
“ Em đi đâu anh đi đấy, cho nên chẳng bằng em ở lại đây.” Ở lại đây, không đi đâu cả. Cứ ở lại bên cạnh anh, đến mãi mãi.
“ Cảnh Thần Hạo, anh quay về có nghĩa là đã đồng ý ly hôn rồi?”