Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 490: Chương 490




Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh ôm lấy bá đạo, hoàn toàn không có cách thoát ra được, cứ như thế cùng anh đi vào bên trong.

Nơi đầu tiên dùng đến tay thay không ngờ là trong trường học, lúc nữ chính còn là học sinh, vẽ trong thời gian nghỉ trưa ở trong lớp học, nam chính vì một số chuyện đi đến trường, lúc đi ngang qua lớp học liền cứ nhìn vào cô ấy

Họ bước vào, những người khác gần như đều lập tức đứng dậy, trố to đôi mắt nhìn vào hai người, tổ phim của họ hân hạnh thật!

Không ngờ có Cảnh tổng đến thăm hỏi!

Tuyệt, để cái này đăng lên Weibo, tuyệt đối sẽ trở thành chủ đề hot nhất!

Người có can đảm liền bắt đầu cầm di động chụp hình, sao đi chăng nữa đợi lát còn phải quay hình, đoán chắc sẽ ở đây đợi rất lâu, còn có thể chụp thêm vài tấm!

“Cảnh tổng, Cảnh thái thái, bên này ngồi trước, điểm quay lập tức sẽ xong.” Đạo diễn chỉ vào vị trí dưới ô che nắng bên cạnh.

Vị trí bên cạnh đã đặt sẵn nước ép trái cây, hai cây quạt đối diện chỗ ngồi thổi phù phù, gió mùa hạ nóng nực thổi ra đều cảm giác được là nóng đấy.

Cảnh Thần Hạo chỉ là lướt nhìn, liền thu lại ánh mắt, “Khi nào bắt đầu?”

“Mười phút, năm phút!” Đạo diễn đột nhiên cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo, không còn nóng như thế nữa.

Đây nhất định là ảo giác của ông, mùa hạ nóng như thế, lại nhìn vào Cảnh Thần Hạo, người tự mang theo khí lạnh chính là tốt!

Đôi mắt xinh của Bùi Nhiễm Nhiễm xoay vòng những người xung quanh, dựa vào bên cạnh Cảnh Thần Hạo, kề bên tai anh nhẹ nhàng nói, “Em sai rồi, bọn họ đều dám lại gần anh.”

“Vợ em dám là được rồi.” Những người khác trong mắt anh đều không quan trọng.

“Em không dám anh độc thân chắc rồi!” Cô nói xong đứng thẳng người lại, bên cạnh liền có người qua trao đổi với cô về bản thiết kế một lát sau sẽ vẽ.

“Vợ làm sao nỡ được, hơn nữa anh cũng không nỡ để em cô đơn cả đời.” Họ định mệnh là phải ở bên nhau, chạy cũng không thoát được.

“Em phát hiện anh dạo này cái miệng có phải phết mật ong rồi không, càng ngày càng ngọt rồi, ai dạy anh thế?” Động tí là tỏ tình sâu đậm, cô hoàn toàn không trụ nổi, trong lòng lại vui mừng.

“Em.”

Được thôi! Không có cách phản bác lại, vì là cô, cho nên anh mới có thể nói ra.

Lúc bắt đầu quay phim, vì ở trong lớp học, trên bảng đen của lớp học trống trơn, đạo diễn nói lên đó vẽ, kết quả liền nhìn thấy Cảnh Thần Hạo lên đó!

Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên có điềm báo không lành, theo biểu hiện gần đây của anh mà thấy, anh sẽ ở bên trên vẽ gì hình như cũng đoán ra được!

Quả nhiên, nhìn thấy bên trên xuất hiện tên của cô, cô lập tức xông lên đó.

“Cảnh Thần Hạo, anh làm gì? Đừng viết tên em! Em không muốn xuất hiện!” Cô chỉ là lộ cái tay thôi, nếu ống kính lướt qua màn hình, xuất hiện tên của cô, chẳng phải sẽ bị người khác nhìn ra sao.

Tuy rằng là phim truyền hình, nghiêm chỉnh một chút cũng là không sai.

“Tại sao không xuất hiện?” Tay của cô đã xuất hiện rồi.

“Được rồi, chỉ một cái tên thôi, thứ khác đừng viết nữa.” Hơn nữa nhiều người nhìn như thế, anh quả thật một chút hình tượng cũng không muốn lấy nữa sao?

“Được, anh không viết.” Phấn trên tay anh đưa đến trước mặt cô, “Em viết.”

“Em viết cái gì?” Cô không muốn viết mới xông lên đấy.

“Anh bảo em viết.” Đại boss nhìn vào mặt cô, bình tĩnh nói.

Cô cầm lấy cục phấn, nhìn vào tên cô, chữ viết rõ nét, khí thế vô biên, nhìn là biết do một người đàn ông viết.

Dưới bao ánh mắt của nhiều người, Cảnh Thần Hạo mặt không thay đổi nói, “Em yêu anh, viết đi!”

Viết cái này?

Không nghe anh cũng không được, trước mặt bao nhiêu người cũng nên nể mặt anh chút.

Cô viết là viết rồi, nhưng viết rất rất là nhỏ, chính là dưới tên của cô.

Nhìn thấy chữ nhỏ như thế, đại boss vẫn là hài lòng rồi, chí ít viết rồi.

Lúc cô định thả phấn xuống, lại nghe thấy tiếng của anh, “Cảnh Thần Hạo.”

Hiểu ra rồi, cô vẫn còn chưa xong chuyện.

Lại ở trên viết thêm tên của anh, một người mạnh mẽ như thế, nhưng cô lại bị cô viết thêm lên rất là nho nhỏ.

“Viết không tồi, chỉ là hơi nhỏ.” Đại boss nhìn vào chữ viết ở trên, hài lòng đánh giá nói.

“Viết rồi không tồi rồi, anh còn yêu cầu cao như thế!” Cô vứt phấn xuống, kéo anh rời khỏi lớp học.

Anh ở bên ngoài cửa đứng chờ, ngẩng đầu nhìn vào anh, “Anh đợi đấy, em lập tức xong ngay.”

Cô là tay thay, nhưng là cô quay trước, cô quay xong, Hòa Thảo và Tống Thủ lại đóng sang chi tiết khác.

Đại boss vẫn đứng trước cửa, những người khác đi về cửa sau, những nhân viên công tác khác liền vây kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm.

Đã là bản thiết kế vẽ qua, cho nên cô vẽ rất suôn sẻ, cái kết của việc vẽ suôn sẻ là bị đạo diễn từ chối khéo léo nói bắt đầu lại.

“Cảnh thái thái, hơi chậm lại tí, có một lúc nên khựng lại.” Vẻ mặt đạo diễn cười nhìn cô.

“Được.” Cô nói sao thì không phải nữ chính, không biết cảnh quay này rốt cuộc đang ở trong tâm trạng nào.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào, làm cả phòng học sáng trưng, cô ngẩng đầu nhìn vào hai chữ lớn Nhiễm Nhiễm trên bảng đen, sáu chữ ở dưới rất nhỏ, nhưng cô cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Đáng tiếc, cô ngày xưa và Cảnh Thần Hạo gần như không có cùng nhau đi học qua, nếu không cô có thể sẽ sớm một bước thay lòng đổi dạ rồi.

Cái gì thanh mai trúc mã đều không tồn tại!

Nghe được đạo diễn nói bắt đầu, cô liền chậm rãi, tỉ mỉ, nghiêm túc, ngẫu nhiên vẽ khựng lại, máy quay cự ly tay cô rất gần, gần đến nhìn thấy từng nét bút, từng nét vẽ của cô.

Chìm đắm trong bầu không khí tốt đẹp như thế, cô như là không cảm giác được máy quay kề gần vậy, mà như về đến ngày xưa lúc học đại học, cũng có lúc đơn giản vui vẻ như thế.

Cảnh Thần Hạo đứng trước cửa, đôi mắt không chớp chăm chú nhìn cô, trước mặt cô vây rất nhiều người, nhưng hướng của anh vừa đúng lúc có một khe hở có thể nhìn rõ được khuôn mặt nghiêm túc của cô.

Yên tĩnh dịu dàng, đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh cầm lấy viết, đang vẽ trên tờ giấy trắng.

Nhiễm Nhiễm của anh, vợ của anh, người phụ nữ anh yêu nhất.

Hình như cái gì cũng không cần làm, cứ nhìn mãi cô như thế cũng khá tốt.

Nhưng anh cũng là một người tham lam, không chỉ muốn nhìn thấy cô, muốn ngày nào cũng được ôm cô, tỉnh dậy được nhìn thấy cô, lúc ngủ có thể hôn cô.

Cho nên họ không thể nào chia tay, sẽ không chia tay, cái gì Diệp Mộ Yên, anh hoàn toàn không có ấn tượng, không thể nào là con của anh!

Anh tin tưởng bản thân, nếu như Nhiễm Nhiễm cũng tin anh, tốt biết mấy.

Anh cảm giác rõ ràng được chuyện đó vẫn đè nén trong lòng cô, cứ như thế rất lo lắng, không biết khi nào lại đột nhiên bùng phát ra.

Anh vẫn còn đang suy nghĩ, nghe được tiếng nói chuyện bên kia, liền nhìn thấy Nhiễm Nhiễm đi về phía anh.

Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhẹ, đi qua đến kéo lấy tay anh, “Đi thôi, cảnh quay kế ở bên ngoài.”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, người của tổ phim đi theo đằng sau chỉ đường.

“Biểu hiện vừa nãy của em như thế nào?”

“Rất tốt.”

“Anh đứng xa như thế, anh nhìn thấy được sao? Biểu hiện rất tốt!”Anh có phải vô điều kiện khen thưởng, chuyện khác đều không màng đến?

“Nhìn thấy rồi.” Anh cũng nghe thấy rồi, lúc anh vừa qua đến liền nghe thấy đạo diễn nói biểu hiện rất tốt, không tồi.

Tuy rằng lần đầu tiên cut rồi, nhưng cô nói sao thì không phải diễn viên chuyên nghiệp, có thể làm được như thế đã không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.