Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 519: Chương 519




"Hiểu Hiểu cô ấy thích gì vậy, em muốn cầu hôn, cái thứ mà cô ấy thích để nhận lời cầu hôn" bây giờ anh ta vẫn còn nhớ lời Lâm Tri Hiểu nói, nếu mà anh cầu hôn thì cô ta nhất định không đồng ý.

"Cầu hôn là điều tốt, giấy kết hôn của anh đã hoàn thành xong chưa?" nếu như chưa hoàn thành xong, thì có thể Lâm Tri Hiểu sẽ không đồng ý đâu.

"Sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi." Anh ta nhất định sẽ kéo theo Trần Nhan ly hôn.

"Ừm, anh có cần đi tìm anh trai của anh đi ăn không?" cô ta nói vậy ắt anh ta sẽ hiểu chứ?

Cô ta lại bổ sung thêm một câu, "hẹn Trần Nhan cùng đi luôn."

"Chị dâu, chuyện của Trần Nhan nhất định em sẽ xử lý tốt, mấu chốt là Hiểu Hiểu." bây giờ anh ta không còn đặt tâm trí lên người của Trần Nhan nữa.

Cô ta không thích mình, khẳng định sẽ ly hôn thôi.

"Ừm......" ánh mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm chăm chú nhìn anh ta, "tôi có một chủ ý hay này."

"Chị dâu, cực nhọc chị rồi, có muốn uống chút gì không? Tối nay mời chị ăn cơm." Thích Thịnh Thiên rời đi cười vẻ nịnh nọt, vào thời điểm như thế nhất định phải kéo mặt xuống.

Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn đứng tại chỗ không động đậy gì, đối với sự hối lộ trẻ con của anh ta như thế này, hoàn toàn không để trong lòng, "có thể nói chủ ý cho anh biết, nhưng phải đợi chuyện của anh và Trần Nhan giải quyết xong rồi mới tiếp tục cầu hôn!"

"Đây là điều nhất định rồi, chị dâu cứ yên tâm nhé!"

......

Những ngày tiếp theo, Thích Thịnh Thiên cũng không ở công ty, nghe nói đi làm thủ tục ly hôn rồi, hành động quả nhiên thật nhanh chóng.

Bùi Nhiễm Nhiễm có chút tò mò lý do tại sao bỗng nhiên Trần Nhan lại đồng ý ly hôn như thế?

Ngồi trong xe, nhìn vào trong xe người đàn ông có sắc mặt nghiêm nghị, "có phải bởi vì Thích đại thiếu không? Cho nên Trần Nhan mới đồng ý ly hôn?"

"Có thể."

"Được rồi, em không nhiều chuyện, dù gì cũng không moi được tin gì thêm từ miệng anh nữa, đợi tí anh......" cô ta hiểu nếu muốn anh ta và Đường Sóc nhanh chóng làm hòa như lúc đầu thì rất khó, nhưng mà cũng không thể thử nghiệm được.

"Nhiễm Nhiễm, nếu vậy em có vui không?" anh ta thực ra muốn tham khảo xem trong lòng cô suy nghĩ gì.

"Vui chứ, các anh làm hòa với nhau đương nhiên là em vui rồi." cô ta vốn dĩ muốn họ làm hòa với nhau mà, nên mới cực lực thúc đẩy, nếu không hạng mục này đối với Cảnh Thị sẽ có khả năng không hoàn thành được.

Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt nhỏ của cô cười nhạt nhòa, gương mặt đẹp trai đưa đến gần mặt cô, điềm đạm mở miệng, "nhưng mà......anh thì không vui."

Anh ta không thể vui nổi.

Nhìn thấy Đường Sóc sẽ khiến anh ta suy nghĩ đến cảnh tượng hôm đó lúc ở trong khách sạn, anh ta bò lên người của Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm thì chảy rất nhiều máu, hình ảnh ấy nhìn thấy rất ghê sợ, cả đời này của anh sẽ không thể quên được, không thể tẩy xóa hết được.

"Em biết được không dễ dàng để anh có thể tha thứ cho anh ta, nhưng mà cứ dồn nén trong lòng sẽ rất khó chịu, oán hận một người thực sự không dễ chịu chút nào." Trong lòng của anh ấy nhất định sẽ rất khó chịu.

Hai vành môi mỏng manh chạm vào cái trán láng mượt của cô ta, chầm chậm mở miệng, "Nhiễm Nhiễm, việc liên quan đến em, thì anh đều nhỏ mọn cả."

Anh ta nói chuyên như vậy, thở ra hơi ấm lên trán cô ta, rất nhột, cô ta cũng không có động thái gì, mặc kệ anh vậy.

Hận một người nào đó mới thật sự đau khổ, nếu tha lỗi thì trong lòng anh ta sẽ cảm thấy tốt hơn.

Nhưng về phía Cảnh Thần Hạo, có thể anh ta phải luôn hận thì mới thoải mái được.

Nếu bắt anh tha lỗi thì đó mới thật sự khó chịu.

Đúng thật là một tên nhỏ mọn mà, anh ta đã giận hết mấy tháng rồi.

Cục cưng sớm đã mất đi rồi, anh ta có giận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không phải là cách, đứa bé sẽ không quay trở lại nữa.

Anh ta cứ như thế ôm chằm lấy cô ta trong xe, cô ta có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của anh ta, sự che chở và quan tâm của anh.

Cô ta thật sự rất muốn anh ta sống vui vẻ.

"Được thôi, anh cứ từ từ mà giận vậy, cứ chôn cất trong lòng đi! Chôn suốt đời ấy, xem xem cuối cùng có phải bản thân là người khó chịu nhất không." Cô ta có nói sao cũng vô dụng, người ta căn bản cũng sẽ không nghe lời mình thôi.

Cảnh Thần Hạo thả lỏng cô ta ra, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ của cô ta, "em giận à?"

Bởi vì anh ta vẫn còn giận Đường Sóc, cho nên bây giờ cô ta giận rồi.

"Không có." Cô ta thực ra không giận gì nhiều, chỉ là chút ít thôi.

"Sau này em mặc kệ, tùy hai người muốn làm gì làm!" tình cảm giữa hai anh em, có khả năng cô ta không thể hiểu hết được.

Cảnh Thần Hạo giân đến vậy cũng bởi vì Đường Sóc là anh em tốt của anh ta.

Nếu như đổi lại là người khác, sớm đã bị anh ta giày vò muốn chết không được muốn sống không yên, nhưng lại chính là Đường Sóc, anh ta không muốn đối xử như vậy với Đường Sóc.

Hai tay đang ôm sau lưng cô nhè nhẹ siết lại, "em không cần lo cho anh ta, lo anh là được rồi."

"Ừm......" cô ta thản nhiên trả lời.

Đến hiện trường cuộc họp ký giả, cô và Cảnh Thần Hạo mới biết được Diệp Mộ Yên cũng có mặt.

Cô ta có mặt trong bộ phim truyền hình chỉ đảm nhận vị trí khách mời thôi, vả lại trong tập phim lúc tám giờ lên sóng tối nay cũng không có mặt cô ta, đất diễn của cô ta thật sự rất ít.

Nhưng mà sức ảnh hưởng của cô ta rất lớn, công thêm trước đó thông tin nóng hỏi về việc cô chưa cưới đã có chửa, cho đến giờ giới truyền thông vẫn luôn dõi theo cô, muốn moi tin tức về người cha của đứa con trong bụng cô.

Thậm chí trên mạng vẫn còn bỏ phiếu hấp dẫn về việc đoán xem chủ nhân đứa bé trong bụng cô ta, đương nhiên trong mục chọn không có tên của Cảnh Thần Hạo.

Hiện trường buổi họp ký giả, giữa Diệp Mộ Yên và hai người coi như người xa lạ không hề quen biết với nhau vậy, không nói một câu nào, càng không có giao lưu bằng ánh mắt.

Cô ta mặc bộ đầm dài màu trắng và đi đôi dày bệt, tóc dài xỏa xuống vai, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, bây giờ cái bụng vẫn chưa nhìn rõ, vẫn rất bằng phẳng, nhưng cả người cô đã tỏa ra tia sáng của một người mẹ, khi nhăn nhó hay cười nói đều mang nét dịu dàng nhẹ nhàng, rất xinh đẹp.

Trên tay Bùi Nhiễm Nhiễm đang cầm một ly nước ép trái cây đứng trước mặt Cảnh Thần Hạo, "Diệp Mộ Yên rất xinh đẹp, đứa con sau này cũng sẽ rất đẹp."

"Em càng đẹp hơn, con của chúng ta sau này là đẹp nhất." Cảnh Thần Hạo luôn nhìn cô, cho dù Diệp Mộ Yên là ai, nếu như không phải Nhiễm Nhiễm nhắc nhở, anh ta căn bản sẽ nhận không ra.

Sự nhận dạng của anh ta tự lúc nào đã trở nên nghiêm trọng đến vậy, hay là lúc trước anh ta vẫn chưa phát giác, không quá để ý cái vấn đề này.

"Khiêm tốn tiếp thu sự khích lệ." cô ta thản nhiên cười nhẹ nhàng.

Thực ra lúc cô ta đang nhìn Diệp Mộ Yên, trong lòng có chút khó chịu, rất có thể đứa bé trong bụng của cô ta là con của người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Chỉ cần nghĩ đến là thấy buồn lòng.

Cô lại nhìn thấy Đường Sóc và Ưng Thường Nguyệt đang đến gần mình, nhìn bộ dạng giống như Đường Sóc vị Ưng Thường Nguyệt bắt đi qua vậy.

Cho nên Ưng Thường Nguyệt cũng biết rằng Đường Sóc và Cảnh Thần Hạo mối quan hệ không tốt lắm, có cần cho họ hòa giải không đây?

Bất kể như thế nào, nếu hai người có thể hòa thuận ứng xử với nhau là tốt rồi, lần trước hai người đã uống rất nhiều rượu với nhau.

Nếu như mà hòa thuận trở lại thì không còn gì tốt hơn nữa.

"Cảnh tổng, Cảnh phu nhân khí sắc xem ra có vẻ tốt lên rồi đó! ắt hẳn có chuyện gì vui chăng?" Ưng Thường Nguyệt kéo lấy Đường Sóc cùng đi qua, sau đó vội vàng buông tay ra.

"Hy vọng là cô nhìn không sai." Bùi Nhiễm Nhiễm thản nhiên cười, cảm thấy không khí đối diên đang cố phân tán.

Quả nhiên cái gì gọi là hòa thuận với nhau tạm thời là mộng tưởng thôi.

"Nhất định không sai mà!" Ưng Thường Nguyệt cười cụng ly với cô ta, bèn nhấp môi ly rượu đỏ trên tay.

"Những lời anh nói với em đã quên hết rồi sao, buổi họp ký giả em lại uống rượu rồi à!" Đường Sóc nhìn vào ly rượu trên tay anh ta, từ trong ánh mắt dịu dang ôn nhu toát ra tia lửa nhỏ.

"Có khi nào anh quản em hơi quá không? Vả lại em chỉ uống một hớp nhỏ, và em có thể không lên sân khấu, đó là đều em thích, ký giả sẽ không ngửi thấy gì cả,cũng không thấy gì! Em không làm lỡ chuyện gì cả, càng không bị say rượu!" Ưng Thường Nguyệt có chút tức giận đặt ly rượu xuống, sau đó giận hừng hực bỏ đi!

Biến cố này thực sự có chút nhanh, Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Sóc đối đãi với một người phụ nữ như vậy.

"Sắp bắt đầu rồi, anh đi trước đây." Đường Sóc nhìn thấy bọn họ, cuối cùng cũng không nói gì, bèn bỏ đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.