"Noãn Noãn!"
Cảnh Thần Hạo vừa mới bế Noãn Noãn trở người, bèn nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm từ phòng hội nghị bước vào.
Con tim của anh bỗng phấn kích, bề ngoài vẫn rất thản nhiên bế Noãn Noãn đến gần cô ta, "Nhiễm Nhiễm, trở về phòng làm việc trước."
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng ý thức được nơi này không thuận tiện nói chuyện, liếc mắt với kẻ phạm tội Noãn Noãn, quay người đi về phía văn phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo.
Cô ta luôn luôn lo lắng, cuối cùng cũng thấy cô bé rồi.
Trên khuôn mặt điển trai của Cảnh Thần Hạo có hàm ý cười nhẹ, theo phía sau lưng cô, nhìn thấy cô ta lấy điện thoại ra, dường như là cô của trường mầm non gọi đến, nghe cô ta nói đã tìm thấy Noãn Noãn rồi, nhờ cô giúp trông chừng Dương Dương, cô rất nhanh sẽ trở về.
Trở về?
Không! Không muốn cô ấy trở về!
Bùi Nhiễm Nhiễm bước vào phòng làm việc của anh ta, nhưng đứng tại cửa phòng, sắc mặt nghiêm túc nhìn vào hai cha con đang bước vào.
"Mami......" Noãn Noãn bám chặt trên người Cảnh Thần Hạo, không dám đến gần Bùi Nhiễm Nhiễm, mami rất giận.
"Con vẫn còn đang học, con có biết làm như vậy mami rất lo lắng không, lần sau đến tìm daddy, nói cho mami biết một tiếng được không?" vẻ mặt nghiêm túc của cô ta nhìn xem phản ứng của Noãn Noãn, phút chốc trở nên hiền dịu lại.
"Mami, lần sau con không dám nữa." Noãn Noãn tủi thân mếu máo, "nhưng mà con thật sự rất nhớ daddy."
"Mami biết con nhớ daddy lắm." cô ta làm sao mà không nhớ anh được, nhưng mà cho đến giờ cô ta vẫn không muốn nhìn trực diện vào anh ta.
"Mami, vậy con có thể nào ở bên daddy một tí được không, chỉ một tí thôi, con vừa mới đên thôi, vẫn không muốn rời đi ngay." Noãn Noãn đi theo nũng nịu nài nỉ, thân hình bé bỏng rút vào lòng ngực Cảnh Thần Hạo ngượng ngịu.
"Anh có bận không?" Bùi Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng chịu nhìn vào mặt của Cảnh Thần Hạo.
"Không bận, rất rảnh, có thể cùng hai mẹ con cả ngày." Anh ta bế Noãn Noãn đến gần cô hơn, thấp đầu nhìn cô ta, "Nhiễm Nhiễm, anh cũng rất nhớ em."
"Anh không bận gì, thì để cho con ở chỗ anh chơi tí! Nhớ đưa con trở về trường mầm non nhé." Bùi Nhiễm Nhiễm làm lơ câu nói thật tình lúc nãy của anh ta, sợ bản thân sẽ bị sa vào.
"Em......không ở chơi tí à?" Cảnh Thần Hạo thấy cô định rời đi, chả lẽ cô ấy chỉ đến tìm Noãn Noãn thôi sao?
Tuy rằng đã đến rồi thì tại sao không ở lại với con tí chứ?
"Em còn công việc, anh thì không bận gì, nhưng em rất bận." gần đây cô ta bận đến chóng mặt.
Bây giờ cũng có tí nhức đầu.
Cô hạ thấp đầu nhìn xuống sàn ở trước mặt mình, bỗng đầu đau nhói, như muốn nổ tung ra.
"Nhiễm Nhiễm......"
Cô ta nghe thoáng âm thanh kèm theo sự sốt sắng, và trong giây phút tiếp theo cô hoàn toàn không nhận thức được gì, thân người ngã quỵ xuống phía sau.
Cảnh Thần Hạo thấy cô ta có vẻ không ổn, đã đặt Noãn Noãn xuống, lúc cô ta sắp té xuống đất đã bị anh ta đỡ lấy, bế lấy cô ta chạy về phòng nghỉ phía sau, Noãn Noãn theo sát sau lưng họ.
"Con sai rồi, con đã khiến mẹ giận đến ngất xỉu rồi." hai tay của Noãn Noãn vắt lấy nhau, khuôn mặt nhỏ khó xử.
Cảnh Thần Hạo cẩn thận đặt Bùi Nhiễm Nhiễm xuống giường, nhìn chăm chăm vào dung nhan bình thản của cô ta, không có thời gian bận tâm nhiều đến Noãn Noãn, sau khi gọi điện thoại gọi bác sĩ vào, mới bế Noãn Noãn ngồi bên giường canh giữ cô ta.
"Mami sẽ không sao đâu, không phải lỗi của Noãn Noãn đâu." Bây giờ con tim của Cảnh Thần Hạo đang quặn đau, bộ dạng lúc nãy của cô ta xem có vẻ rất mệt mỏi.
Cô ấy đang làm việc gì nhỉ?
Có cần bạt mạng đến vậy không?
"Nhưng mà mami đã ngất xỉu rồi." Noãn Noãn nhỏ nhẹ nói, không được làm phiền mami.
"Mami sẽ tỉnh dậy thôi." Cô ấy sẽ không sao mà.
Bac sĩ nhanh chóng đến nơi, tỉ mỉ kiểm tra, có vẻ giống như cảm nhận của Cảnh Thần Hạo vậy, Bùi Nhiễm Nhiễm quá mệt mỏi, không nghỉ ngơi cho tốt, nên mới bất tỉnh.
Tạm thời không cần uống thuốc, chú ý nghỉ ngơi và ăn uống cho thật tốt là được rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngủ miên man, mấy ngày nay đều tăng ca tại nhà, rất ít khi được ngủ ngon như thế.
Triệu chứng nhức đầu dường như đã giảm bớt đi nhiều, cô ta xoa xoa huyệt Thái Dương, mới từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt thấy một mảng đen tối, chả lẽ cô ấy bị mù rồi sao?
Cô ta hoài nghi đưa tay phải ra, giây phút tiếp theo, tay cô ta bị nắm lại, cái cảm giác quen thuộc ấy khiến não bộ của cô ta hoàn toàn bừng tỉnh.
Là tay của Cảnh Thần Hạo!
Cô ta nhớ rất rõ bản thân mình lúc ngất xỉu là ở tại phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo, cô ta nghiên đầu nhìn vào bức màn vừa dày vừa nặng, kéo màn chống nắng ra, khó trách tại sao trong phòng lại tối đến vậy.
"Nhiễm Nhiễm, em cảm thấy đỡ hơn chưa? Đầu có còn đau nữa không? Có đói không? Muốn ăn gì nào?" phía bên tai cô truyền lại một chuỗi những lời quan tâm hỏi han.
"Ừm......khát." trước đó cổ họng cô có chút không khỏe, có hơi khát nước.
"Nước!" Cảnh Thần Hạo lập tức rót một ly nước đem đến cho cô.
"Nhưng anh có thể nào buông tay em ra trước được không." Cô bị như vậy sao mà đứng dậy được cơ chứ?
Cảnh Thần Hạo lưu luyến buông cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô ấy ra, trong lúc định đỡ cô ta, thì cô ta đã ngồi dậy rồi.
Cô ta lấy tay bật đèn lên, nhận lấy ly nước từ trên tay anh, "Noãn Noãn đâu rồi?"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô ấy, nhẹ nhàng trả lời, "hai đứa đều ở bên ngoài."
Đèn được bật lên thoải mái biết bao, có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, không cần phải phác họa khuôn mặt hình dáng cô ta trong bóng tối nữa.
"Hai đứa à?"
"Anh đã đón Dương Dương về rồi, cả ngày không đến trường mầm non cũng không sao." Cả nhà bốn người đã lâu lắm rồi không ở cùng nhau.
Động tác uống nước của cô ta rất nhẹ nhàng, cả ngày không đến trường cũng không sao, nhưng cái người đứng trước mặt rõ ràng có ý đồ bất chính.
"Vậy anh chăm sóc hai đứa đi, em trở về công ty trước đây." Cô đặt ly nước xuống, vén chăn ra bước xuống giường.
"Nhiễm Nhiễm, em làm việc quá sức, cần phải nghỉ ngơi nhiều, anh đã xin nghỉ phép cho em rồi." vả lại đã trực tiếp gọi điện thoại cho Tề Viễn Dương luôn rồi.
"Làm việc quá sức?" bản thân cô không cảm giác được gì cả!
"Sắp đến giờ ăn rồi, em đợi tí." Bây giờ anh ta không muốn bàn đến vấn đề này, chăm sóc cô ăn uống xong, mới nói tiếp.
Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào giường, cái cảm giác được săn sóc giống như đã từng săn sóc cô trước đây, chính xác là lúc này đây não bộ của cô rất hỗn độn.
Nhìn thấy bóng dáng rời khỏi của Cảnh Thần Hạo, cô ta lại muốn bước xuống giường, nhưng mà cánh cửa phòng nghỉ vừa được mở ra, thì Dương Dương Noãn Noãn bèn chạy vào.
"Mami, mami."
Cảnh Thần Hạo cố ý muốn Dương Dương Noãn Noãn đi vào trong, thì cô ta sẽ không còn cách nào đòi bỏ đi nữa.
"Mami, mẹ khỏe tí chưa?" gương mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Dương Dương lo lắng nhìn mẹ mình.
"Mami khỏe nhiều rồi." cô ấy kéo lấy tay nhỏ nhắn của Dương Dương Noãn Noãn lại, ngủ được một giấc, có khỏe hơn tí rồi.
Noãn Noãn hành động nhanh nhảu cởi bỏ dép ra nhảy lên giường ngồi, "mami, đều tại con hại mẹ giận dỗi, sau này con tuyệt đối không vậy nữa."
"Sau này tuyệt đối không được chạy lung tung." Bùi Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay nhỏ của cô bé, "mami, anh trai cũng rất lo lắng cho mẹ đó, cô giáo trường mầm non cũng rất là lo cho mẹ nữa."
"Ừm!" Noãn Noãn ra sức gật đầu.
Lần sau có đến tìm daddy, nhất định cô bé sẽ nói với mami.
Thật nhanh Cảnh Thần Hạo đã bước vào phòng, trên tay anh đang bưng một chiếc bàn ghỗ nhỏ, và phía sau lưng anh có hai người đang đi theo.
Cô ta phải ăn cơm trên giường à?
Cô ta đâu phải người mang bệnh nặng đâu nhỉ!
"Không cần ăn trên giường!" cô ta nhỏ nhẹ nói một câu.
"Nhiễm Nhiễm, em ngồi ăn trên giường sẽ tốt hơn." Cô ấy rất cần được nghỉ ngơi.
Nếu như cô ta rời khỏi đây, đi xuống giường, thì sẽ không biết đến khi nào cô ta mới chịu nghỉ ngơi nữa đây.
"Mami, không sao đâu, cứ ăn như vậy đi!" Noãn Noãn cũng đã mở lời rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm đành chịu, bọn họ đã lâu lắm rồi không được gặp mặt nhau, vừa gặp thôi thì đã phải để anh ta hầu hạ cô rồi sao?