Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 950: Chương 950




Mật Nguyệt trong lòng không kiềm nổi mà khinh bỉ, Dương Dương một chân đá bay anh ta còn được!

Còn muốn đạp bay Dương Dương, nghĩ cũng khá là đẹp đó!

“Mấy người lớp lớn các ngươi ức hiếp hai tiểu nữ sinh, truyền ra ngoài không mất mặt sao?” Cảnh Hành hai tay đút trong túi quần đồng phục, đứng ngược ánh sáng, thản nhiên từ trong đám người bước ra

“Chết tiệt ai đó hả!”

“Cẩu Diêu! Anh mà dám động vào một sợi tóc của cô ấy, anh hôm nay thì đừng có hòng mà từ trong trường bước ra ngoài!” chị dâu của cậu ta không phải người nào đều có thể động đến!

“Ha ha, tôi cứ không tin đó!” người đó nói, dang cánh tay ra về phía của Mật Nguyệt

Mật Nguyệt tránh không kịp, bị anh ta tóm lấy mái tóc

“Thả ra! Đáng ghét!” cô ghét chết đi được!

Ha ha ha!

Đôi mắt xanh của Cảnh Hành bỗng nhiên trở nên giống như biển thắm sâu thẳm không thấy đáy, nhìn không thấu hiểu đang nghĩ điều gì

“Thế nào, em trai, tao đã động vào tóc của cô ta rồi đó, mày làm sao khiến tao không thể rời khỏi trường!” Cẩu Diêu xoa xoa ngón tay vừa mới tóm qua mái tóc của Mật Nguyệt, “mì vị của em gái nhất định rất tuyệt...”

Cảnh Hành bước đi về phía trước, phía sau có người muốn kéo cậu ta lại, nhưng chậm mất một bước

Cảnh Hành chậm rãi bước đến Cẩu Diêu, Cẩu Diêu nhìn thân hình thanh mảnh gầy gò của Cảnh Hành, còn thấp hơn anh cả 10cm, anh càng một chút đều không để tâm

Trong lòng khẳng định là Cảnh Hành sẽ không thể đánh lại được mình!

“A...”

Một tiếng thét thất thanh truyền ra từ miệng của Cẩu Diêu

Ngón tay của anh ta nhỏ giọt máu, đau sắp muốn chết đi luôn!

Cả khuôn mặt nhăn nhó lại, không thể nói được điều gì Cảnh Hành lại nhanh chóng như vậy cầm chiếc dĩa ở bên trong căn-tin, đâm trúng anh ta!

Chiếc dĩa bằng bạc ở trong tay của Cảnh Hành vẫn nhuốm vết máu, càng đặt biệt bắt mắt

“Mật Nguyệt, còn chỗ nào động đến cậu nữa?” Cảnh Hành mặt không biểu cảm hỏi, đôi mắt màu xanh và máu đỏ trong tay trở nên một cảnh sắc rực rỡ

“Không, không có” Thích Mật Nguyệt tiến lên trước, trừng mắt với Cẩu Diêu vẫn còn đang oa oa gào, “kiểu người như anh đáng ghét nhất rồi! Đừng có nghĩ rằng chúng tôi nhỏ mà dễ bị bắt nạt!”

“Muốn đánh nhau phải không? Một mình mày không đủ để xem đâu!” Cẩu Diêu tóm chặt lấy bàn tay bị thương, ánh mắt ra ký hiệu

Đám huynh đệ đi theo anh ta lập tức xông về phía của Cảnh Hành

“Không! Đừng đánh nữa!!” Mật Nguyệt vội vàng

Cảnh Hành làm sao có thể đánh lại được!

Cô hoảng loạn lấy ra điện thoại gọi cho giáo viên, cùng lắm thì bị tịch thu điện thoại mà thôi!

Cô bé vừa gọi điện thoại, vừa hối hả nhìn qua, làm sao giờ?

Nếu như Cảnh Hành cảy ra chuyện, cô bé cắn môi, nhưng lại chỉ có thể đứng ngoài nhìn thôi

Sau khi dập điện thoại, cô bé cũng không thèm để ý gì nữa xông lên, “không được đánh nữa!”

Nhưng, ở trong hoàn cảnh này thì cô bé dường như trở thành vật cản đường

“Đồ ngốc, tránh ra!” Cảnh Hành liếc nhìn cô bé một cái, vốn dĩ là có thể dễ dàng giải quyết!

Cô bé cúi đầu xuống, vội vàng rời khỏi đó

Khi giáo viên đến, Cảnh Hành đã chiến thắng rồi!

Bây giờ nghĩ lại, Cảnh Hành cơ bản từ nhỏ đã luôn luyện tập mà lớn lên!

Khi còn ở năm đầu, vẫn còn với Thích Mặc Lâm, không biết ở bên ngoài đánh nhau bao nhiêu lần rồi!

“Đều đi đến phòng hành chính cho tôi!” giáo viên nghiêm nghị nói một tiếng

Bên ngoài phòng hành chính, chia thành hai bên đứng đó

Bên trái là Cẩu Diêu và dám huynh đệ của anh ta đã được băng đó đứng, bên phải là Cảnh Hành với Thích Mật Nguyệt

Thích Mật Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Hành trên gò má lộ ra vết ửng đỏ, đau lòng không nổi

“Cảm ơn cậu cứu tớ, cậu thật lợi hại! Nhưng mà lần tới...chúng mình vẫn là tìm thẳng đến giáo viên thì hơn! Bị đánh không đáng! Đặt biệt là bị người tồi tệ như thế đánh!” cô bây giờ rất tức giận!

“Tớ không sao” Cảnh Hành tựa lên trên tường, rất lâu không có hoạt động rồi, giãn gân cốt một chút cũng không tồi

Rất nhanh, ba người bọn họ đều bị gọi vào trong phòng hành chính trước bàn làm việc của chủ nhiệm

“Giáo viên Lý, bố của tôi là đổng trưởng hội đồng quản trị trường, đuổi học cả hai đứa bọn nó, tôi không muốn gặp lại bọn họ nữa!” Cẩu Diêu vừa mới bước vào trong, thì bắt đầu lấy ra vẻ kiêu ngạo nói!

“Cảnh tam thiếu gia, Thích tiểu thư, đây đều là lỗi sai của chúng tôi, chúng tôi thất trách, Cẩu Diệu cùng với đám học sinh ở bên ngoài lập tức sẽ bị đuổi học! Vẫn xin Cảnh tam thiếu gia với Thích thiếu gia rộng lượng, chuyện bị thương ở trong trường, thôi thì cứ chỉ như vậy thôi, được chứ?” chủ nhiệm ban hành chính vẻ mặt nịnh bợ nhìn Cảnh Hành với Thích Mật Nguyệt

Cẩu Diêu nhìn vẻ cẩn thận nhẹ nhàng nịnh bợ của ông ấy, sắc mặt trắng bệch càng thêm khó coi hơn!

Cảnh tam thiếu gia!

Cậu ta nuốt nuốt bọt, Lam Ái Nhi chết tiệt, lại không có nói cho cậu ta biết thân phận của Cảnh Hành với Thích Mật Nguyệt!

Khiến cậu ta bị mất mặt lớn như vậy!

Còn bị đuổi học, cậu ta nhất định bị bố đuổi ra khỏi nhà mất thôi!

“Cảnh tam thiếu gia, đây đều là hiểu nhầm! Đúng không, Mật Nguyệt!” Cẩu Diêu bắt đầu quay sang nịnh bợ hai người bọn họ

Thích Mật Nguyệt không có thèm để ý anh ta, cái người đáng ghét!

Cảnh Hành lững thững liếc nhìn, “một đàn anh như thế này lưu lại trong trường, sẽ phá hoại tiếng tăm nhà trường, tôi đồng ý cách giải quyết của nhà trường! Mật Nguyệt, chúng ta đi”

“Hứ!” Mật Nguyệt trừng mắt với Cẩu Diêu, quay người đi theo Cảnh Hành rời khỏi đây

Sau khi bọn họ rời khỏi, Cảnh Hành bị cô bé lôi đi, đến phòng y tế

Anh chỉ là bị đánh mấy cái mà thôi, cơ bản không nặng

Nhìn sắc mặt lo lắng căng thẳng của Mật Nguyệt, “anh trai tớ nếu như biết chuyện ngày hôm nay xảy ra, thì chắc chắn quay về sẽ đánh tớ!”

“Anh ấy đánh cậu, tớ sẽ đánh anh ấy!” Mật Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn hộ lý thoa thuốc cho cậu ta, “cậu là bảo vệ tớ mới bị thương, Dương Dương sẽ không thể nào không nói lý lẽ được! Huống chi nhưng năm gần đây vẫn luôn là tớ vạ lây cậu! Nếu không thì lúc này, cậu đã ở nước ngoài du học rồi!”

“Cũng không phải thế, nghĩ thì đằng nào cũng là đi học cùng cậu mấy năm, nếu như thật sự đột nhiên không cùng một trường, có thể vẫn là sẽ có chút nhớ cậu, thói quen rồi!” cậu ta chẳng có chút để tâm gì mà nói

Mật Nguyệt không có nói gì, trong lòng cảm thấy rất cảm khích cậu ta

Ra khỏi phòng y tế, vẫn còn có một tiếng nghỉ ngơi, bọn họ không học nội trú, nên không có phòng nghỉ, chỉ có thể trở về phòng học thôi

Cảnh Hành mấy ngày này đều không có được nghỉ ngơi tốt, buổi sáng ngủ rồi, bây giờ lại buồn ngủ nữa

“Cậu ngủ đi, tớ giúp cậu trông coi” cô cười cầm sách lên, cúi đầu nhìn

Mỗi một học sinh đi vào trong lớp, cô bé đều cẩn thận ra hiệu bọn họ nhỏ tiếng lại

Nhưng kỳ lạ là, đến giờ học buổi chiều, Lam Ái Nhi cũng không có đến

Cô bé nghĩ đi nghĩ lại, thôi vậy, đây không phải là chuyện cô bé cần phải quản

Nhưng sau đó mấy ngày liền, L:am Ái Nhi đều không có đi học

Nghe nói là xin nghỉ bệnh rồi

Ngoảnh đi ngoảnh lại thì đã đến trước Trung thu mấy ngày, cô bé cần phải đi đến đại lễ đường luyện tập, thời gian này, mới nhìn thấy Lam Ái Nhi

Cô ấy ngoài khuôn mặt nhỏ bé có chút trắng bệch ra, nhìn vẫn còn khá có tinh thần, dáng vẻ vẫn như trước cao ngạo

“Mật Nguyệt, nghe nói các cậu trước ở trong trường xảy ra chút chuyện?” không biết từ khi nào, Lam Ái Nhi đi đến bên cạnh cô bé, quan tâm hỏi thăm

“Ừm, đều đã qua rồi, cậu đã khỏe hơn chút nào chưa?” cô bé thật sự chỉ là hỏi thăm theo cách lịch sự mà thôi

“Khỏe hơn nhiều rồi” Lam Ái Nhi cười cười, quay người đi mất luôn

Mật Nguyệt ôm cây vĩ cầm, ngồi ở phía dưới khán đài nhìn lên Lam Ái Nhi ở trên, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, vả lại bọn họ bây giờ còn khá nhỏ, tình yêu đầu đời, thanh xuân gì đó, Cảnh Hành không thích cô ấy, sau này nhất định sẽ có người khác thích cô ấy

Buổi tối, cô bé tắm rửa xong nằm lên giường, gọi điện thoại cho Dương Dương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.