Ừ..tay của cô từ từ trượt xuống, cảm giác anh đang nằm bên cạnh.
Đầu của cô dựa vào lòng anh, tìm 1 vị trí thích hợp để ngủ.
Giờ này chắc anh không đuổi mình đi đâu nhỏ? Cô nghĩ như thế, sau đó ngủ thiếp đi. Hoàn toàn không cảm nhận được người đàn ông kế bên mình, trong lòng đang kiềm nén 1 ngọn lửa, cho đến nửa đêm mới có thể ngủ được.
Hôm sau, Mật Nguyệt đưa tay lên, đặt lên ngực của Dương Dương, đôi tay tạo nghiệp bóp cái, rồi sờ xuống bên dưới.
Da Dương Dương khỏe thật! 8 múi!
Vừa nghĩ đến sáng nào Dương Dương cũng tập thể hình, cô càng dùng sức bóp. Dương Dương nằm bên cô tỉnh giấc, nhìn tay của cô, sau đó nắm chặt cổ tay.
Đừng nhúc nhích. Âm thanh của anh khàn khàn vang lên trong đầu cô, tối qua bình yên vô sự, cô xém tí quên Dương Dương vẫn là 1 đàn ông bình thường, nhưng cô vẫn chưa 18? Dương Dương có thể nhịn được không? Cô đột nhiên đứng dậy, Dương Dương bên cạnh cô khi đó cũng muốn đứng dậy. chân con nha đầu này bị vấp, ngã lên người anh.
Dương Dương ngây người ta, đôi tay nắm lấy eo cô, Mật Nguyệt, xuông đi.
Không đó…đôi tay cô ôm chặt lấy anh, Dương Dương, có phải anh quên gì không?
Cái gì?
Trí nhớ anh trước giờ rất tốt, thường là anh nói là không thể quên.
Chính là…cô đứng dậy, tiến gần bên tai anh, em thành niên rồi…
Anh biết. Sao anh lại không nhớ! Còn 1 câu nữa là xong rồi? Còn nữa? Không ăn cô?
Ừ! Mật Nguyệt đột nhiên đứng lên, để lại bóng lưng ung dung, quay người đi. Dương Dương nghe thấy tiếng đóng cửa, uể oải xuống giường. Anh đã nhịn nhiều năm như thế, sao có thể không cần cô!
Chỉ là họ sắp cưới, anh vẫn muốn đợi đến đêm tân hôn, đêm ấy nhất định khoogn tha cho cô, con bé này thì hay rồi, cứ quyến rũ anh suốt!
Mật Nguyệt cứ không thèm quan tâm anh! Dương Dương đi làm rồi, đến 1 cái hôn buổi sáng cũng không có. Nhưng vẫn đi rồi!
Và nhiều đêm sau đó, hai người cùng sống chung 1 mái nhà nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.
Mật Nguyệt không hiểu! Trong phòng tổng thống của khách sạn Cảnh Thiên, Mật Nguyệt và Trúc Tiểu Tiểu nằm trên chiếc giường lớn, tự mình oán trách!
Cậu nói xem, tại sao? Dương Dương không cần mình? Chẳng lẽ mình không đủ đẹp? Mật Nguyệt hoài nghi nghiêng đầu.
Sao có thể, cậu đẹp như thế, cậu không đẹp, chắc mình khỏi sống nữa! Trúc Tiểu Tiểu trả lời.
Nhưng, chồng nhà cậu có phải là do bị cấm quá lâu rồi không, bạn nói xem, lâu như thế, công năng còn ổn không?
Mật Nguyệt nhăn mày, hôm đo cô nhìn xuyên cái quần lót anh, rõ ràng không phải là không ổn! Cô nên lo là cô có chịu nỗi không chứ.
Mình chả nói gì, chuyện này, cậu mới biết, nhưng cậu có thể thử! Trúc Tiểu Tiểu cười đáp, mình làm ở đây, có 1 thứ có thể lấy cho cậu, nhưng sau đó, cậu đảm bảo cậu biết dùng chứ? Thuốc gì? Cái đó? Mật Nguyệt biết cái đó, nếu không uổng công sống 18 năm!
Mật Nguyệt, tài xế cũ của cậu!
Không, Dương Dương nhà tớ không cần đâu!Sáng còn chào cờ! Mình tận mắt thấy! cô chỉ là chưa thử thôi!
Thật ra, chuyện này đơn giản mà? tục ngữ nói, sau khi uống xong thì…uống rượu đi! Trúc Tiểu Tiểu tiếp tục đưa ra chủ ý cho cô.
Đêm đó, 2 người ăn cơm xong, Mật Nguyệt về phòng, lấy rượu đã chuẩn bị ra.
Sau khi uống 1 bình, cảm thấy mình hơi chóng mặt, uống xong bình thứ 2, đã nằm bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau, Dương Dương thấy Mật Nguyệt không tỉnh, đến phòng tìm cô, vừa mở cửa đã thấy mùi rượu nồng nặc mùi rượu. tiến gần xem, dưới nền để nguyên thùng rượu! Còn 2 chai rỗng. Mật Nguyệt đang nằm bộ dạng hình chữa đại, trên người còn mặc bộ đồ đêm qua, nhìn là biết đã uống rượu! Trong lòng cô giận? Mượn rượu giải sầu? Dương Dương đành đi qua đó, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Mật Nguyệt! Không phản ứng. Mật Nguyệt! Anh trở người cô lại, phần người bên dưới của Mật Nguyệt hiện ra gần 1 nữa trước mặt Dương Dương? Anh hít thật sâu, tiến gần mặt cô.
Con heo lười, dậy mau! Bốp! Dương Dương bị đánh 1 tát! còn đánh trên mặt, Mật Nguyệt nghe tiếng tát, cô vội tỉnh, Dương Dương, Dương Dương, xin lỗi, em không cố ý đâu! Vừa nãy em nằm mơ, mơ thấy con mũi không ngừng kêu bên tai em, nên em đưa tay tát nó, sau đó…
Tát lên mặt anh…. Dương Dương bình tĩnh nói, kéo người cô, đi tắm!
Dương Dương, anh có đau không? Mật Nguyệt nhón chân, nhìn mặt trái của anh, Dương Dương…
Không sao, không đau, tay em đâu có nhiều sức. Dương Dương nhìn những bình rượu dưới nền nhà, tắm xong, xuống lầu nhận lỗi.
Dạ! Thực tế và tưởng tượng khác xa nhau, gì mà sau cơn say, sau khi uống xong cô còn chả bước nỗi ra khỏi phòng mình! Quả là, lừa đảo!
Trúc Tiểu Tiểu chắc là bị mấy chuyện tiểu thuyết tổng tài đầu độc rồi! Mật Nguyệt về sinh xong xuống lầu, Dương Dương ngồi trên ghế sofa, gác chân, mặt nghiêm túc như mặt phụ huynh.
Cô đi từng bước nhỏ qua đó, cúi đầu, em lớn rồi, có thể uống rượu!
Lớn thì được uống hả? Dương Dương nhìn bộ dạng không chịu nhận lỗi của cô, nghiêm mặt, em lớn rồi em muốn làm gì nữa?
Ngủ anh! Mật Nguyệt trả lời thẳng thắn!
Dương Dương bị cô làm cho khóc không ra nước mắt, ngủ anh được xem là lý tưởng, chí hướng sao?
Dương Dương, anh đừng giận, thực ra em luyện uống rượu sau này có đi tiếp khách, nếu em chả biết uông gì, thì dễ bị chuốc say! Chẳng phải cho kẻ xấu cơ hội sao? Dương Dương, vì anh toàn của đời em, em cần biết uống!
Em còn toàn nói đạo lý hả?
Dương Dương! cô cúi người, ngồi xuống bên anh, khoác tay anh, em nói không sai mà! Anh nghĩ xem, sau này em làm phu nhân tổng tài! Đi cùng anh, nhất định tham gia không ít buổi tiệc! Vậy chẳng lẽ em uống nước trái cây hoài!
Được chứ! Vợ anh uống nước trái cây thì đã sao? Dương Dương không tính tiền sao?
Lỡ có ai bắt em uống!
Thì anh không hợp tác với hắn! Dương Dương mặt không biến sắc nói. Mật Nguyệt, con gái ở bên ngoài không nên uống.
Đúng! Nhưng tối này đang trong nhà mà! Không tính bị lỗi chứ? Cô cùng lắm chỉ là, muốn uống xong làm gì với anh thôi mà!
Ăn sáng! Sau này không được như vậy!
Được! Cô cười, ngoan ngoãn ăn sáng!
Sau khi ăn xong Dương Dương rời khỏi, cô gọi cho Trúc Tiểu Tiểu, tố cáo cái chủ ý tồi của cô!
Mật Nguyệt, cậu không thể trách mình, là do tửu lượng cậu tệ quá, mà sao cậu không uống trong phòng anh ấy, uống trong phòng mình làm gì?
Đúng ha…Mật Nguyệt nghiêng đầu, nhưng nếu tối nay lại uống trong phòng Dương Dương cô không làm được!