Hà Ngân nghe vậy dừng bước lại, lạnh lùng ngoái đầu lại cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Hoàng nói đùa, loại người thân phận ti tiện như tôi nào xứng trở thành người một nhà với tổng giám đốc Hoàng, muốn tìm vợ thì xin vòng sang hướng khác, Hà Ngân không bợ đỡ được.”
Hoàng Mạnh đưa tay nắm cổ tay Hà Ngân, buồn cười nói: “Dù như thế nào, cô…” anh dùng tay chỉ vào Hà Ngân, nín cười nói: “Cô cứ vậy mà ra ngoài à.”
Cúi đầu nhìn mình Hà Ngân mới ý thức được mình vừa bị đứa bé tấn công. Cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hoàng Mạnh một cái, dùng sức hất tay anh ra xoay người đi về phía toilet, Hoàng Mạnh không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, nhưng ngay cả Hoàng Mạnh cũng không biết tình cảm mình dành cho Hà Ngân là gì.
Bước vài bước lớn, đột nhiên Hoàng Mạnh giữ chặt lấy Hà Ngân từ sau lưng, bế ngang lên, Hà Ngân chỉ cảm thấy chóng mặt đảo một vòng sau đó đã nằm trên vai Hoàng Mạnh.
“Á, khốn kiếp, thả tôi xuống.” Hà Ngân ngạc nhiên kêu to, cô lấy tay dùng sức đấm vào lưng Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh vỗ một phát vào mông Hà Ngân, nói: “Ngoan ngoãn chút đi, đứa bé nhớ mẹ, dù sao cô cũng phải ở bên nó chứ.”
Hà Ngân lườm anh, có điều Hoàng Mạnh không nhìn thấy, Hoàng Mạnh vác cô trở lại chỗ ngồi, Hà Ngân bị vác liền nói: “Haiz, anh muốn vác tôi đi đâu, tôi còn phải đến toilet.” Bởi vì chuyện Hoàng Mạnh làm với cô trước đó khiến Hà Ngân không cảm thấy cần chống lại.
Hoàng Mạnh vốn dĩ bước đi rất vui vẻ, sau khi nghe cô nói vậy liền bước về hướng ngược lại, Hoàng Mạnh đột nhiên xoay người nói với vệ sĩ: “Chăm sóc đứa bé cho tốt, tôi sẽ lập tức trở lại, nếu đứa bé có sơ sảy gì mọi người biết sẽ thế nào rồi đấy.” Mỗi vệ sĩ đều gật đầu thẳng tắp.
“Khốn kiếp, anh muốn đưa tôi đi đâu, đứa bé bỏ đó mặc kệ sao?” Hà Ngân vừa giãy giụa vừa gào thét.
Hoàng Mạnh vỗ mông cô nói: “Không phải cô nói muốn đến toilet sao, tôi phải dọn sạch nước tiểu đứa bé trên người cô đã. Nếu không đứa bé nhìn thấy cô không nuốt nổi cơm thì sao.” Nói xong anh tự cười ha ha, nếu như bây giờ anh có thể nhìn thấy biểu cảm của Hà Ngân chắc sẽ cười vui hơn nữa.
Đến toilet, anh nhất quyết đòi theo Hà Ngân vào, Hà Ngân liều mạng ngăn cản, dù sao Hoàng Mạnh cũng là đàn ông, anh thắng được chút sức mọn của Hà Ngân mà theo cô vào toilet.
Vừa bước vào, Hà Ngân đi tới bồn rửa tay, rửa mặt trước sau đó chỉnh sửa lại lớp trang điểm, Hoàng Mạnh chỉ dựa vào bồn rửa tay nhìn cô.
Gương mặt nhỏ nhắn sau khi dặm nhẹ lại lớp trang điểm trông rất xinh đẹp, anh tiến lên một bước xoay Hà Ngân lại, để cô dựa vào bồn rửa tay, Hà Ngân ngạc nhiên nhìn anh. Hoàng Mạnh lấy tay gạt lọn tóc ướt dính trên mặt Hà Ngân, sự dịu dàng của anh khiến Hà Ngân hơi ngơ ngẩn, Hoàng Mạnh tới gần thêm chút nữa, đúng lúc sắp tiếp cận được khóe môi Hà Ngân, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị gõ.
Cô đẩy Hoàng Mạnh ra, chỉnh đốn lại tư tưởng của mình, vỗ vỗ mặt mình, Hoàng Mạnh giận đến tái mặt, lúc này cửa vẫn đang bị gõ, Hoàng Mạnh sầm mặt đi về phía cửa, dùng sức kéo cửa ra, tức giận nhìn người ngoài cửa.
Vệ sĩ nhìn khuôn mặt tức giận của Hoàng Mạnh, trong lòng thầm kêu không xong rồi, Hoàng Mạnh dùng ánh mắt “có chuyện gì mau nói, nếu không cậu sẽ chết rất khó coi” nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ run rẩy giơ cái túi trong tay lên, nói: “Đây là quần áo anh dặn tôi đi mua.”
Giựt cái túi một phát, anh dùng sức đóng sầm cửa lại, lần nữa quay lại bồn rửa tay, tùy ý đặt cái túi trên mặt bồn.
“Cái gì vậy?” Hà Ngân hỏi.
“Quần áo của cô.” Hoàng Mạnh trả lời đơn giản, anh thấy Hà Ngân vẫn đang trang điểm lại, vì vậy đi tới sau lưng cô, ôm lấy cô từ phía sau, đầu đặt trên vai Hà Ngân.
Hà Ngân tỏ vẻ chê bai nói: “Mời tổng giám đốc Hoàng bỏ đầu ra.”
“Không muốn, chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy đi.” Hoàng Mạnh xoay Hà Ngân lại, đang định hôn lại bị Hà Ngân đẩy ra.
“Xin tổng giám đốc Hoàng tự trọng.” Hà Ngân lạnh nhạt nói, không thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ quay lại sửa sang lớp trang điểm của mình.
“Tự trọng? Ha ha, vậy cô đang làm gì? Không phải cô cũng muốn ở bên tôi sao?” Hoàng Mạnh vẫn không biết xấu hổ nói.
“Đó là bị anh dọa sợ, hy vọng tổng giám đốc Hoàng đừng hiểu lầm.” Lạnh nhạt trả lời lại: “Đúng rồi.” Hà Ngân nói, xoay người nhìn về phía Hoàng Mạnh, giọng nói lạnh như băng: “Tôi phải thay quần áo, mời anh ra ngoài được chứ?”
“Vậy nếu tôi không ra ngoài thì sao, cái gì nên thấy cũng đều thấy rồi, cô đang xấu hổ sao?” Hoàng Mạnh buồn cười nhìn Hà Ngân.
“Tổng giám đốc Hoàng, tôi nghĩ anh nên hiểu rằng tôi không phải là người tình của anh, bây giờ không phải, sau này lại càng không phải, ra ngoài.” Hà Ngân nói thẳng: “Tổng giám đốc Hoàng không đi vậy tôi đi.” Nói xong Hà Ngân liền cầm cái túi lên định đi ra cửa, Hoàng Mạnh thấy vậy đưa tay kéo cô lại, nghiêm khắc nhìn cô một cái liền xoay người đi về phía cửa.
Cửa mở ra, anh vừa định ra ngoài đột nhiên lại nghĩ ra gì đó, nói với Hà Ngân: “Cô đừng hòng chạy đi, xung quanh đều là người của tôi, với lại đừng quên đứa bé vẫn ở chỗ tôi.” Cười khẽ với cô xong liền đóng sầm cửa lại.
Hà Ngân nhìn bóng lưng anh, mồ hôi lạnh đầy trán: “Đường đường là Hoàng Mạnh sao lại bám người thế không biết.” Cô lẩm bẩm.
Cái túi màu tím nhạt toát ra sự cao quý, cô mở túi lấy quần áo bên trong ra, là một bộ váy liền thân màu tím nhạt, rất đẹp, nhìn rất lộng lẫy nhưng lại không thô tục.
Nhìn mình trong gương, Hà Ngân cười vui vẻ, trong lòng khen ngợi Hoàng Mạnh, bởi vì mắt thẩm mỹ của anh cũng rất khá, chiếc váy này mặc trên người cô hoàn toàn vừa vặn, màu tím nhạt càng làm tôn lên sự lạnh lùng cao ngạo của cô, lúc cô không cười quả như một người đẹp lạnh như băng.
Hoàng Mạnh ra khỏi toilet trực tiếp trở lại bàn cơm, đứa bé đang chơi cực kỳ vui vẻ với mấy vệ sĩ của anh, trong nhà vệ sĩ chắc đều có em trai hoặc là em gái, dỗ trẻ con cũng rất thành thạo, dù sao trẻ con cũng là ngây thơ đáng yêu nhất.
Một vệ sĩ nhìn thấy Hoàng Mạnh liền đứng dậy chào anh.
“Cục cưng, đến đây cha ôm một cái nào.” Hoàng Mạnh ôm lấy đứa bé, nhéo nhéo gương mặt mập mạp của cậu bé, đứa trẻ cười với Hoàng Mạnh, lấy tay kéo tóc anh, Hoàng Mạnh bị đau kêu lên, mấy vệ sĩ liền tiến lại giúp Hoàng Mạnh, lúc anh tức giận thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Mấy người vất vả lắm mới kéo được tóc Hoàng Mạnh từ trong tay đứa bé ra: “Đứa nhỏ hư đốn, con muốn nhổ hết tóc cha hả.” Hoàng Mạnh bị đau xoa da đầu, nhìn đứa bé vẫn còn chơi hi hi ha ha, tiến lên trước xoa đầu đứa bé nói: “Cục cưng, sau này con nhất định cũng phải vui vẻ như lúc này nhé.”
Hà Ngân đứng cách đó không xa, nhìn hành động của Hoàng Mạnh, bao gồm cả lời nói của anh, Hà Ngân ngây người tại chỗ, cô vẫn cho rằng Hoàng Mạnh là một người lạnh lùng vô tình, có thù tất báo, không ngờ anh còn có mặt này.