“Xin chào.” Ở đầu dây bên kia, có người đang chào hỏi thờ ơ.
Hoàng Mạnh nghe thấy giọng nói này, không nhịn được mà nở một nụ cười kiên nhẫn: “Xin chào.”
“Cái người mà anh muốn điều tra, tôi đã điều tra ra rồi, nhưng ngược lại lại có chút bất ngờ.” Người ở đầu dây bên kia nói tiếng Trung lơ lớ, trong giọng nói có chút thờ ơ, bầu không khí lúc trò chuyện rất thoải mái.
“Ồ?” Hoàng Mạnh kéo dài giọng.
“Cô gái xinh đẹp kia, thường tay trong tay với một cô gái, nghe đâu đã công khai ra ngoài rồi.”
Hoàng Mạnh cau mày, rõ ràng là vô cùng bất ngờ, Giang Việt Nhượt, vậy mà lại là tình yêu đồng tính, nếu như sự thật đúng là như vậy mà nói thì những lời cô ta nói về sự việc vào đêm đó lại không thể không xem xét lại một lần nữa.
Chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.
“Bây giờ có người nói người mà cô ta đang gặp gỡ tên là Củng Nhân, thân phận bí mật, là người Trung Quốc, vậy thì, tôi sẽ gửi cho anh tài liệu tôi điều tra được.”
Trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh tút tút liên hồi.
Củng Nhân.
Người phụ nữ thần bí này gây nên sóng gió ở thành phố Nhiễu có tác dụng gì đây?
Mấy ngày hôm nay Phan Vân Lam đến thành phố Kinh, đã liên tiếp gặp vô số vụ đuổi giết, mấy người này ở thành phố Nhiễu đều bị Hoàng Mạnh ngăn cản, bây giờ lại càng điên cuồng ngang ngược, không cần đi điều tra cũng biết là người nào, qua mấy ngày nữa là cuộc họp dòng họ của nhà họ Phan, mục đích của người kia chẳng qua chỉ là không muốn để anh đến được đó thuận lợi mà thôi.
Phan Vân Lam biết lần đi thành phố Kinh này của mình thể nào cũng nguy hiểm trùng trùng, rõ ràng là đã có những sự chuẩn bị đầy đủ, ở một nơi nhạy cảm như thành phố Kinh mà muốn dẫn theo kẻ giết người cũng phải đắn đo thật kĩ, ngày tháng của Phan Vân Lam mới có thể yên ổn.
“Vào ngày mai, nhà họ Phan sẽ điều xe đến đón cậu.” Phan Vân Lam đang lắng nghe giọng nói trong điện thoại, khẽ ừ một tiếng.
Mấy ngày nay anh không để ý việc ở đây chẳng qua là vì muốn quan sát xem liệu anh có thể tiếp nhận nhà họ Phan hay không, Phan Vân Lam cũng không có quá nhiều lời oán giận với cách làm này, bản thân anh cũng không có nhiều tình cảm với nhà họ Phan lắm, cũng không so đo với mấy thử thách của bọn họ.
Chẳng qua mẹ của anh thật sự khiến anh thất vọng.
Cho dù Phan Vân Lam không có tình cảm gì đối với mẹ, nhưng bản thân bị đối xử như vậy, lại không bao giờ thờ ơ với mẹ mình, thật sự thất vọng, sự ấm áp duy nhất chính là Hà Ngân, vì vậy anh không để ý đến mọi thứ mà cướp Hà Ngân về.
Mà thành phố Nhiễu cách đó cả nghìn dặm, cận kề ngày thẩm vấn Mạnh Biên, tình hình càng ngày càng trở nên căng thẳng.
“Vũ Nhu, thân phận của tôi bị vạch trần rồi.” Môi dưới của Củng Nhân chạm vào sau gáy Giang Việt Nhượt, cửa sổ sát đất phản chiếu ra bóng dáng của hai người.
Người trước mặt là một cô gái với mái tóc uốn xoăn mềm mại, mặt mày khi đó đều mang vẻ dịu dàng, đôi mắt mềm mại khiến mọi người không tự chủ được mà chìm đắm trong đó, mà người phía sau cô thân hình cao lớn, để một mái tóc rối, tai trái có đeo một cái khuyên tai kim cương màu xanh, mặt mũi xinh đẹp, dáng vẻ hết sức nhã nhặn, nếu như không phải vì trên cổ cô không có yết hầu, thì nhất định sẽ có mọi người cảm thấy đây là một người đàn ông thâm hiểm.
Đây là một vẻ đẹp không xác định rõ được, khắp người tỏa ra một thứ ánh sáng tao nhã mà cao quý, trái lại làm hạ thấp đi tiêu chuẩn nữ tính trên người cô, không thể phủ định được rằng, đây là một người khiến mọi người say mê.
Giang Việt Nhượt đang nhìn cảnh đêm bên ngoài, ban đêm ở thành phố Nhiễu hoàn toàn yên bình như trước đây, ánh sáng ảm đạm của những ngôi sao chiếu xuống, trong thành phố lớn rực rỡ về đêm sa hoa đồi trụy tràn ngập sự cám dỗ và dục vọng không kể hết được.
“Xem ra, thế lực của Hoàng Mạnh ở Mỹ thật sự không thể khinh thường.” Giang Việt Nhượt thản nhiên nói. Điều này với bản thân cô mà nói thì liệu nó có hại không?
Củng Nhân hít thật sâu mùi hương trên người cô, không thể kìm lại được mà bị thu hút, trong cuộc sống tự tại này, chỉ có hai người bọn họ mới có thể làm chỗ dựa cho nhau.
“Xem ra đã đến giờ đàm phán rồi.” Trên mặt cửa sổ sát đất hiện ra đôi mắt màu đen, trong đôi mắt đó là sự tối tăm tĩnh mịch vô tận.
Hoàng Mạnh nghĩ đến việc Hà Ngân vẫn đang ở nhà, nhớ đến việc mẹ mình vẫn hiểu lầm càng nặng với cô, mà thái độ của mình cũng không tốt lắm, bác sĩ đã từng nói tâm trạng bây giờ của Hà Ngân không tốt rất dễ ảnh hưởng đến cái thai, thể lực của cô cũng yếu ớt, bản thân mình thật sự không tốt.
Hoàng Mạnh nghĩ đến đây thì càng thêm chán nản, nếu như bây giờ sự việc của Giang Việt Nhượt đã có đột phá rồi, mình cứ lần theo manh mối đó mà điều tra là được rồi, cũng coi như được rảnh rang chốc lát, Hoàng Mạnh định trở về xem Hà Ngân thế nào.
Tâm trạng của Hà Ngân rất xấu, cô không nghĩ ra tại sao Hoàng Mạnh lại không tin cô, Hà Dung rõ ràng là cố tình. Tại sao lại đi trách cô chứ? Nếu như khi đó Hoàng Mạnh trở về muộn một chút, có phải mục đích của Hà Dung có thể đạt được hay không, đứa con của cô sẽ bị mất.
Nghĩ tới đây, Hà Ngân xoa bụng mình, bây giờ chỉ mới được hơn tháng, phần bụng vẫn rất bằng phẳng, nhưng ở nơi này, đang thai nghén một sinh mạng bé nhỏ, đây là một cảm giác rất đặc biệt.
Nhưng đứa trẻ này đến thật sự không đúng lúc, bây giờ cô không muốn có một chút quan hệ nào với Hoàng Mạnh, nhưng vì sự xuất hiện của đứa bé lại đưa bọn họ sát gần nhau, nhưng cô không muốn sống trong một hoàn cảnh như thế này.
Bà Hoàng là hung thủ hại cô mấy lần, bây giờ kiêng dè đứa nhỏ trong bụng cô, vậy về sau thì sao? Sự việc ngày hôm nay khiến bà Hoàng càng thêm không hài lòng với cô, chẳng lẽ về sau sẽ phải luôn sống thế này hay sao?
Còn có Hoàng Mạnh, anh giam cầm cô, ép buộc cô, lừa dối cô, hại đến những người xung quanh cô, sao cô có thể sống chung với anh chứ?
Hà Ngân ôm đầu, rơi vào trong sự mâu thuẫn nặng nề.
“Hà Ngân, uống một chút canh bổ đi.” Hoàng Mạnh bưng bát canh mà thím Hoành hầm vào trong trong phòng.
Hà Ngân nghe thấy giọng nói của Hoàng Mạnh, trái tim lại đau đớn.
“Tôi không muốn uống.” Bây giờ Hà Ngân thật sự không có tâm trạng.
Hoàng Mạnh đi đến bên người Hà Ngân, dịu dàng khiến cho Hà Ngân nhìn anh, nhìn thấy khuôn mặt đã gầy đi của cô, lộ rõ quầng thâm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đã tiều tụy vì gầy đi, trái tim anh đau đớn: “Bây giờ dù gì em cũng đang mang thai, không nghĩ đến bản thân em thì cũng phải nghĩ cho con chứ.”
Hóa ra chỉ là vì đứa bé thôi thôi sao? Hà Ngân rõ ràng đã hiểu lầm ý của Hoàng Mạnh, những nghĩ đến việc mọi thứ mà bây giờ Hoàng Mạnh đang làm là vì đứa bé, lại nghĩ đến thái độ của Hoàng Mạnh khi Hà Dung bị thương, con tim của Hà Ngân lại chán nản thêm một chút.
Nhưng Hà Ngân lại nghĩ đến đưa bé, vẫn không nói gì cả, chuẩn bị cầm lấy bát canh gà, vậy mà Hoàng Mạnh lại không cho phép cô, anh thật sự đút từng thìa từng thìa cho cô.
Anh chưa bao giờ đút cho phụ nữ, chỉ có người khác hầu hạ anh thôi, anh chưa từng đối xử tốt như vậy với một người phụ nữ nào cả, cũng chưa từng tức giận nhưng vẫn phải nhỏ nhẹ mà chăm sóc cô.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng làm những việc sến sẩm này cho người phụ nữ mình thích, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc, một hạnh phúc giản dị, thực ra điều mà anh muốn không nhiều lắm, chính là sống cho thật tốt một cuộc sống đơn giản bình dị mà thôi.
Sự xuất hiện của đứa bé này, Hà Ngân sẽ trở nên dần dần thích anh nhỉ, nghĩ đến đây, Hoàng Mạnh không nhịn được mà mỉm cười.