Lúc Hoàng Mạnh tỉnh dậy đã là gần trưa rồi.
Hoàng Mạnh xem điện thoại, trong đó toàn là cuộc gọi nhỡ của luật sư.
Hoàng Mạnh đặt điện thoại xuống, vào nhà tắm tắm gội qua, Hà Ngân vẫn đang ngủ, động tác của Hoàng Mạnh rất nhẹ nhàng, anh không muốn đánh thức cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi đi xuống dưới tầng, giờ cơ thể Hà Ngân rất yếu, phải dặn dò quản gia bồi bổ thêm cho cô.
Bà Hoàng không có nhà, chắc là ra ngoài đi bộ rồi, vậy cũng tốt, đỡ phải giải quyết những chuyện linh tinh giữa hai người phụ nữ này.
Dặn dò đầu bếp bồi bổ thêm cho Hà Ngân xong, Hoàng Mạnh mới lên phòng đọc sách để giải quyết mọi việc.
Đúng lúc điện thoại luật sư gọi đến, Hoàng Mạnh nhíu nhíu mày, nói: “Tình hình hôm qua sao rồi?”
Nói thật thì Hoàng Sinh là người anh muốn bảo vệ, Hoàng Sinh gây ra hậu quả như vậy tuy anh cũng rất bực, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Hoàng Sinh sớm đã giống như người nhà của anh, chuyện của Phan Vân Lam cũng đã xảy ra rồi, anh sẽ nghĩ mọi cách để cứu vãn lại.
“Hoàng Sinh bị người ta cướp đi rồi.” Giọng luật sư vô cùng gấp gáp.
Hoàng Mạnh rõ ràng là rất kinh ngạc, trực tiếp đứng lên khỏi ghế: “Anh nói gì cơ?”
“Hôm qua sau khi tôi bão lãnh cho Hoàng Sinh ra ngoài, có người đánh úp chúng tôi từ đàng sau, lúc tôi tỉnh lại thì đang ở ngoài đường lớn, nhưng Hoàng Sinh thì không thấy đâu nữa.” Bên luật sư cũng vô cùng lo lắng, anh ta biết Hoàng Sinh giống như anh em của Hoàng Mạnh vậy.
Hoàng Mạnh bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống, cả người chìm dần trong chiếc ghế, tình cảnh hiện tại của Hoàng Sinh thực sự không ổn, ngườu nhà họ Phan đang rình rập như hổ đói, thái độ của Mạnh Biên cũng không rõ ràng, vậy thì kẻ cướp Hoàng Sinh đi là ai được chứ?
Chuyện xảy ra quá đột ngột, bà Phan vẫn chưa biết đầu đuôi sự việc, mà người duy nhất biết hết sự việc chỉ có---Mạnh Biên.
Mạnh Biên, là ông ấy ư? Hoàng Mạnh nhớ lại tình hình tối hôm qua, luôn cản thấy hình như bà Phan và Mạnh Biên là người quen cũ vậy, nhưng rõ ràng là không phải là kiểu quan hệ đó.
Hoàng Mạnh nghĩ thông điểm này, nhanh chóng cầm chiếc áo vest lên đi ra ngoài, dù Hoàng Sinh rơi vào tay ai thì hậu quả cũng khó mà lường được.
Dặn dò dì Hoành chăm sóc tốt cho Hà Ngân xong, liền lái thẳng xe đến biệt thự của Mạnh Biên.
Mặc dù nói ngày trước anh và Mạnh Biên đứn chùng một chiến tuyến, nhưng cảm giác ngày hôm qua rất lạ, dù Mạnh Biên không biểu hiện ra điều gì khác lạ.
Lúc Hà Ngân tỉnh dậy đã không còn ai bên cạnh nữa rồi, tùy tiện vào nhà tắm thu dọn một lúc, nhớ lại bao nhiêu chuyện xảy ra hôm qua, Hà Ngân cảm thấy vô cùng lạ lùng.
Trong thời gian cô bị Hoàng Mạnh giam cầm dường như rất nhiều chuyện đã thay đổi, ví dụ như sao tự nhiên cô lại có thêm một người cậu, ví dụ như bối cảnh của Phan Vân Lam sao lại lớn mạnh thế, mà Hoàng Mạnh đều những chuyện này nhưng lại giấu cô.
Giờ không biết Hoàng Mạnh đang nơi đâu, còn cả bức ảnh chụp Hoàng Mạnh và cô gái kia hôm qua Phan Vân Lam đưa cô nữa, tại sao trên người Hoàng Mạnh lại có nhiều bí mật vậy chứ, còn cô cứ ngốc nghếch thích anh như thế, còn đồng ý lời cầu hôn của anh, lẽ nào cô đều đã quên những đau thương trước kia rồi sao?
Hà Ngân nắm chặt cú đấm lại, những khảm thịt bên trong buộc cô phải tỉnh lại khỏi thứ tình yêu phiền não ấy.
Dù có thế nào thì cô cũng sẽ không tha thứ cho Hoàng Mạnh chuyện của Phan Vân Lam đâu, phải biết là Hoàng Ngân luôn miệng nói chuyện này không liên quan đến anh, nhưng ai mà biết được có phải anh ngầm ra chỉ thị cho thuộc hạ làm chuyện đó không cơ chứ, chuyện anh muốn trừ khử Phan Vân Lam cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai.
Hà Ngân mặc quần áo xong, đi xuống dưới tầng, người giúp việc nhìn thấy Hà Ngân xuống liền bưng thức ăn ra, đồ ăn rất thịnh soạn nhưng cả chiếc bàn trong phòng ăn to như vậy lại chỉ có mình cô.
My My và bà Hoàng, thậm chí cả Hoàng Mạnh đều ra ngoài rồi, chỉ chỉ có một đám người giúp việc thận trong lặng lẽ đứng một bên coi.
Vừa tỉnh dậy nên Hà Ngân cũng không có hứng thú ăn mấy, nhưng nhớ đến đứa bé trong bụng nên vẫn gắng gượng ăn vài miếng.
Tuy cô đã từng có suy nghĩ đi phá thai nhưng chí ít thì giờ đứa trẻ vẫn còn trong bụng cô, giờ cô càng trân trọng đoạn tình cảm cuối cùng này hơn.
“Dì Hoành, Hoàng Mạnh đâu?” Hà Ngân cất tiếng hỏi.
“Cậu chủ ra ngoài rồi.” Dì Hoành trả lời, những người giúp việc này không hề biết chuyện xảy ra hôm qua, vì hôm qua có một người đàn ông đến đưa Hà Ngân đi khiến cậu chủ nổi trận lôi đình nên sau đó dặn dò họ không được phép để cô chủ ra ngoài, ngoài ra không còn chuyện gì khác.
“Đến công ty à?” Không phải Hà Ngân muốn biết Hoàng Mạnh đã đi đâu, mà cô chỉ là muốn biết chuyện hôm qua rốt cuộc sẽ gây ra hiệu ứng gì rồi, Hoàng Ngân muốn giữ hay là bỏ cái người thuộc hạ dưới chướng kia đây.
Giờ cô rất muốn gặp người đó, muốn nghe chính miệng người đó nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Cho dù thế nào thì cô vẫn muốn cho Hoàng Mạnh cơ hội cuối cùng, chính vì anh là bố của đứa bé.
Dì Hoành ngược lại lại không biết sao Hà Ngân lại tò mò về tung tích của Hoàng Mạnh, chỉ là trước giờ Hà Ngân chưa từng lộ rõ vẻ sửng sốt như vậy bao giờ, nhưng dì Hoành cũng phản ứng lại rất nhanh, đáp: “Nếu cô chủ muốn biết cậu chủ đi đâu, hay là gọi điện thử xem.”
Hà Ngân “ừ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
“Dọn hết những thứ này đi, lát nữa tôi phải ra ngoài gặp bạn một lắt, chuẩn bị xe đi.” Giờ Hà Ngân muốn đến gặp Mạnh Biên, cô tin rằng chỗ Mạnh Biên có lẽ sẽ có đáp án mà cô cần.
Dì Hoành do dự hồi lâu, không biết nên làm thế nào mới phải, hôm qua vì để Hà Ngân đi nên mới dẫn đến chuyện cậu chủ nổi giận lôi đình, giờ Hà Ngân lại đòi ra ngoài, chỉ sợ cậu chủ sẽ lại tức giận mất.
Hà Ngân thấy dì Hoành do dự, nhất thời không rõ được rốt cuộc Hoàng Mạnh có dặn dò bọn họ không cho cô ra ngoài hay không, nhưng giờ Phan Vân Lam hôn mê chưa tỉnh, cô còn có thể thoát khỏi địa bàn của anh hay sao.
“Dì Hoành, là vì vẫn chưa làm đám cưới, nên lời tôi nói dì không nghe sao?” Hà Ngân nghiêm nghị, dáng vẻ cô lúc này đơn thuần cũng chỉ là thử xem sao thôi.
Nhưng dì Hoành cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp, dù gì thì dặn dò tài xế theo sát cô là được, chứ nếu mà sau này Hà Ngân thực sự trở thành bà chủ Hoàng thì chỉ sợ những ngày tháng sau này của dì Hoành sẽ khó sống lắm.
Dì Hoành nghĩ thông điểm này, vội vàng nói: “Không, không, tôi lập tức đi dặn dò xuống dưới, chỉ là, cô chủ không ăn thêm nữa sao? Dù gì thì giờ trong bụng cô chủ cũng có thêm cậu chủ nhỏ nữa mà.”
Trong lòng Hà Ngân rất vui, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt, nói: “Sắp trưa rồi, tôi còn hẹn bạn nữa.”
Dì Hoành vâng một tiếng, liền xuống dưới dặn dò, Hà Ngân thay một bộ khá nhẹ nhàng xong liền chuẩn bị xuất phát.