Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 123: Chương 123: Tuyệt vọng




Vậy có phải chứng minh người trong kia chính là Phan Vân Lam, nhưng sao lại vậy, mới trong thời gian ngắn như vậy, sao anh ấy có thể đột nhiên biến thành bộ dạng như vậy chứ?

Người vừa nãy còn chạy nhảy khắp nơi, sao có thể thành ra như vậy chứ?

“A.” Hà Ngân đột nhiên ôm bụng, co rúm người lại, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Sao thế?” Hoàng Mạnh cảm nhận thấy sự bất thường của Hà Ngân, trong lòng vô cùng lo lắng, ôm Hà Ngân lên liền chạy đến khoa phụ sản: “Hà Ngân, em đừng dọa anh.”

Hà Ngân không nói gì, chỉ là cứ ôm bụng mãi, chỗ đó thật sự rất đau.

“Bác sĩ, bác sĩ, mau xem xem cô ấy bị sao thế?”

Vì Hoàng Mạnh là VIP ở bệnh biện này nên tự nhiên sẽ có có rất nhiều đặc quyền.

Hoàng Mạnh đặt Hà Ngân xuống giường bệnh, vô cùng lo lắng, cũng vô cùng đau lòng, căm thù tại sao người chịu những thứ này không phải mình.

Sắc mặt Hà Ngân càng ngày càng nhợt nhạt.

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cả người một lượt: “Bệnh nhân này có dấu hiệu sanh non.”

Hoàng Mạnh nắm chặt lấy cổ áo của vị bác sĩ, nói: “Tôi muốn Cả Hà Ngân và đứa bé đều bình an vô sự, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà anh chôn chung.”

Vị bác sĩ vuốt mồ hôi trên trán đi, vội vàng đáp “vâng vâng vâng”.

Nhanh chóng đi sắp xếp phẫu thuật, Hoàng Mạnh ở ngoài phòng bệnh, dựa vào tường, không còn chút sức lực nào cứ thế trượt xuống theo tường, ngồi liệt xuống dưới đất.

Sức khỏe của Hà Ngân vốn dĩ đã không được tốt, hôm nay lại phải chịu kích động lớn như vậy, lúc có con Hà Ngân còn lựa chọn cùng Phan Vân Lam rời đi vậy nếu như mất con rồi, Phan Vân Lam giờ lại vì anh mà nằm giữa ranh giới của cái chết và sự sống, anh không dám nghĩ Hà Ngân sẽ ra sao.

Cũng không biết qua bao lâu, bác sĩ cuối cũng cũng đi ra, lau mồ hôi trên trán, nói: “Cả mẹ và đứa bé đều không sao rồi, tâm trạng của bệnh nhân không được ổn định, không thể chịu thêm kích động nào nữa.”

Hoàng Mạnh như trút được nỗi lo trong lòng, may mà Hà Ngân không sao, may mà đứa bé cũng không sao.

Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân đang nằm trên giường, Hà Ngân thấy Hoàng Mạnh vào, nhìn anh một cái rồi hỏi bằng giọng yếu ớt: “Phan Vân Lam làm sao vậy?”

Hà Ngân không dám tưởng tượng Phan Vân Lam người đầy máu, Phan Vân Lam bị thương nặng như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, anh là người thân cuối cùng trên đời này của cô rồi.

“Anh ta vẫn đang được cấp cứu, bác sĩ và thiết bị trong bệnh viện này đều là giỏi nhất và tiên tiến nhất, anh ta sẽ không sao đâu.” Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân vừa tỉnh dậy đã hỏi tình hình của Phan Vân Lam, trong lòng không kìm được mà bỗng dưng đau nhói.

Hà Ngân cũng tự an ủi bản thân như vậy, giờ cô căn bản không nghĩ đến vụ tai nạn xe ấy có liên quan vô cùng lớn với Hoàng Mạnh.

Hà Ngân thấy vết thương trên mặt Hoàng Mạnh, bình thường luôn là Hoàng Mạnh với khuôn mặt tinh anh, giờ lại thành ra bộ dạng này, trong lòng cô cũng rất khó chịu, không nhịn được mà hỏi: “Vết thương của anh là sao vậy?”

Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân quan tâm mình, trong lòng bỗng nhiên vui mừng, ngồi lên đầu giường cô, dịu dàng hôn lên trán cô, nói: “Anh không sao, em đừng rời xa anh được không?”

Hà Ngân nghe thấy câu đó liền im lặng, nhớ lại những lời Phan Vân Lam nói với cô về Hoàng Mạnh, trong lòng cô vô cùng thất vọng, người như Hoàng Mạnh, bản thân gặp phải anh chỉ có thể chịu tổn thương thôi.

Vào lúc không khí trong phòng đang dần chìm vào im lặng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Người bước vào là cảnh sát: “Chào anh, anh Hoàng, chúng tôi có thể hỏi anh một chút về chuyện của anh Phan không?”

Hà Ngân bỗng nhiên nín thở.

Hoàng Mạnh cũng nín thở, từ lúc nào mà Hoàng Sinh lại làm việc không hiệu quả vậy chứ, chưa lấy được đoạn ghi hình trong camera sao? Phải biết rằng nhà họ Phan cũng không phải dễ chọc vào đâu.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Hoàng Mạnh định đứng dậy nhưng bị Hà Ngân kéo tay áo lại.

“Cứ ở đây đi.” Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh, nói.

Hoàng Mạnh vô cùng bối rối, từ lúc nào mà cảnh sát lại làm việc hiệu quả như vậy chứ, từ lúc nào lại đả động đến anh, tại sao lại xuất hiện không đúng lúc thế chứ.

Hoàng Mạnh nhìn cảnh sát, cau chặt mày lại, nét mặt không vui: “Tôi không biết chuyện này, chẳng liên quan gì đến tôi cả, mời các anh về cho.”

Hai vị cảnh sát mặt đối mặt, cấp trên chỉ phái bọn họ đến đây điều tra tai nạn xe của Phan Vân Lam, chỉ là hỏi thăm những người có liên quan đến có liên quan về tình hình Phan Vân Lam mà thôi.

Vừa lúc Hoàng Sinh xách đồ ăn đi đến phòng bệnh, nhìn thấy hai vị cảnh sát, trong lòng bỗng nhiên lo lắng, rõ ràng anh ta đã hủy đi chứng cứ rồi, tại sao lại vẫn có cảnh sát đến tìm chứ.

Hoàng Sinh đẩy cửa mở ra, bình tĩnh đáp: “Không cần hỏi nữa, chuyện này là tôi làm.”

Một câu nói gây kinh động đến tất cả, hai vị cảnh sát rõ ràng không ngờ rằng lại dễ dàng đến vậy.

Hà Ngân nhìn Hoàng Sinh, cô nhớ rằng người này là trợ lí của Hoàng Mạnh, trung thành tuyệt đối với Hoàng Mạnh.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Giọng nói của Hà Ngân đầy lãnh đạm.

“Người là do tôi đâm, đi thôi.” Hoàng Sinh giơ tay ra, ra hiệu cho cảnh sát đeo còng lên tay anh ta, hai vị cảnh sát mặt ngơ ngác dẫn Hoàng Thần đi.

Hoàng Sinh là người thân tín của Hoàng Mạnh, vì ông chủ của mình mà đứng ra gánh tội thay cũng không phải không có khả năng.

Hoàng Mạnh có quyền có thế, có cách cứu Hoàng Sinh ra.

Lòng Hà Ngân ngày càng nặng trĩu, nếu như lúc đầu vẫn còn một chút nghi ngờ lời của Phan Vân Lam, vẫn còn một chút hi vọng với Hoàng Mạnh thì giờ đây tất cả chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Hoàng Mạnh nhìn dáng vẻ của Hà Ngân, chắc là có thể đoán được suy nghĩ của Hà Ngân: “Hà Ngân, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, Hoàng Sinh thấy anh bị thương nên nhất thời nóng vội mới đâm vào Phan Vân Lam.”

Hà Ngân nhìn chằm chằm Hoàng Mạnh, chỉ thấy người đàn ông này bây giờ thật sự lạ lẫm: “Hoàng Mạnh, tốt nhất anh hãy cầu nguyện cho Phan Vân Lam không sao đi, nếu không, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

Nói xong Hà Ngân liền muốn xuống giường.

“Cơ thể em bây giờ rất yếu, em muốn đi đâu?” Hoàng Mạnh vội vàng định ngăn Hà Ngân lại.

“Tránh ra.” Hà Ngân hét lên, bây giờ nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô vô cùng bực bội. “Tôi muốn đi thăm Phan Vân Lam, anh trahs ra cho tôi.”

Hoàng Mạnh ôm chặt lấy Hà Ngân: “Bác sĩ nói cơ thể em rất yếu, không thể chạy lung tung, chỉ cần Phan Vân Lam làm phẫu thuật xong anh sẽ báo cho em kết quả ngay, được không?”

Hà Ngân cố gắng vùng ra khỏi lòng Hoàng Mạnh: “Hoàng Mạnh, anh biết Phan Vân Lam như là anh trai tôi vậy, anh ấy là người thân duy nhất của tôi, bậy giờ chưa rõ sống chết thế nào, anh bảo tôi làm sao có thể yên tâm nằm đây nghỉ cho được?”

Hoàng Mạnh nhất thời không biết không nói được gì, không biết nên nói gì, trong chuyện này anh đúng thật là đuối lí.

Hà Ngân đứng ngoài phòng bệnh đợi Phan Vân Lam suốt, cầu nguyện cho anh ấy không xảy ra chuyện gì.

Hoàng Mạnh vừa lo lắng cho sức khỏe của Hà Ngân, vừa lo lắng cho Hoàng Sinh, còn có động tĩnh bên nhà họ Phan, Hà Ngân ở đây khiến anh không thể bỏ đi để cứu Hoàng Sinh được.

Trong lòng anh cũng vô cùng buồn bực.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?

Không biết phải qua bao lâu, đèn đỏ trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, đã phẫu thuật xong.

Hà Ngân và Hoàng Mạnh nhanh chóng chạy đến, bác sĩ tháo khẩu trang ra, nói: “Phần ngực của bệnh nhân trước kia đã từng bị thương, lần này lại tiếp tục bị thương phần ngực, có thể tỉnh lại hay không phải xem ý trời thôi, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Cơ thể Hà Ngân đột nhiên mềm nhũn ra, may có Hoàng Mạnh nhanh tay đỡ lấy cơ thể đang sắp ngã xuống của Hà Ngân.

“Cơ hội tỉnh lại của bệnh nhân là bao nhiêu?” Hà Ngân nghẹn ngào hỏi.

Bác sĩ đáp lại: “Không đến 30 phần trăm, cũng có thể là không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.