Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh
Màn đêm buông xuống, cả khuôn viên trường đều sáng đèn.
Diệp Ngưng và Chu Mạt bước ra khỏi tòa nhà dạy học, bàn bạc với nhau nên ăn tối ở trong trường hay ở ngoài.
“Dạo này bạn trai cậu rất bận sao? Mấy ngày rồi không thấy anh ta ăn cơm với cậu.”
Chu Mạt là người thẳng tính, nghĩ gì nói đấy.
Cũng không trách sao cô nàng lại hỏi vậy, trước đây Cố Dịch Thần hay đi cùng Diệp Ngưng, mỗi ngày nếu không phải trưa thì là tối sẽ tới trường cùng Diệp Ngưng ăn cơm, nhưng hai ngày nay Diệp Ngưng đều đi ăn với Chu Mạt.
Dạo này Diệp Ngưng vì luận văn mà sầu não, nếu không phải Chu Mạt nhắc đến cô cũng không nhớ hai ngày nay chưa gặp Cố Dịch Thần.
Tối đó Cố Dịch Thần cùng cô về nhà ăn cơm rồi lại chở cô về trường học, chớp mắt đã hai ngày rồi nhưng cô cũng không để ý.
Cô đối với yêu đương khá bị động, cũng không có thói quen dính người như những cô gái khác, bình thường đều là Cố Dịch Thần nhắn tin hay gọi điện trước, nếu anh ta bận cô sẽ không liên lạc làm phiền.
Chu Mạt thấy Diệp Ngưng ngây người, giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì, chắc là anh ấy bận.”
“Chắc là?” Chu Mạt thấy Diệp Ngưng nói vậy có chút hoang mang, “Anh ta bận rộn thế nào mà không nói với cậu sao, yêu đương kiểu gì vậy?”
“Không phải mình cũng không hỏi sao?”
Chu Mạt nghĩ thầm, nếu là cô thì cô sẽ gọi video call kiểm tra một chút, như vậy lũ đàn ông mới không dám vụng trộm bên ngoài.
Cuối cùng hai người quyết định ăn tối ở ngoài trường học, Diệp Ngưng thế nào cũng không nghĩ sẽ gặp Cố Dịch Thần, trên tay anh ta còn cầm túi đồ, là bánh ngọt của tiệm bánh nổi tiếng lâu đời gần Đại học Ngu.
Cố Dịch Thần gặp Diệp Ngưng cũng không khỏi bất ngờ, nhưng anh ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười, giơ túi đồ nói: “Anh cố ý mua bánh ngọt mà em thích này.”
“Anh đến mà chẳng nói với em một tiếng.”
Diệp Ngưng cầm túi bánh nhìn qua.
Bên trong là hộp bánh trong suốt, vậy nên có thể thấy vị bánh ngọt ở trong, có bánh su kem, bánh kem xoài ngàn lớp, còn có cả bánh bông lan chà bông.
Từ xưa tới nay Diệp Ngưng không ăn chà bông, Cố Dịch Thần cũng biết, nhưng sao lại còn mua?
Cố Dịch Thần thấy Diệp Ngưng mở túi đồ sắc mặt liền thay đổi, tim anh ta thoáng chốc “lộp bộp”.
Đột nhiên anh ta nhớ Diệp Ngưng không ăn chà bông, mà trong túi kia lại có bánh chà bông.
Đầu óc nhanh chóng quay vòng, Cố Dịch Thần chủ động phá vỡ tình thế cứng nhắc, anh ta nhìn Chu Mạt, nói: “Chắc nhân viên đưa nhầm bánh rồi, anh nghĩ Chu Mạt và Hứa Xán Xán chắc là thích nên mua nhiều một chút để mọi người cùng ăn.”
Cố Dịch Thần rất biết cách đối nhân xử thế, anh ta thường xuyên mua nhiều đồ ăn cho Diệp Ngưng, bảo cô cùng ăn với bạn cùng phòng, vậy nên anh ta nói thế cũng không thấy kì lạ.
Diệp Ngưng gật đầu, hỏi Cố Dịch Thần đã ăn tối chưa.
Cố Dịch Thần cười nói: “Anh ăn xong mới tới đây.”
“Không phải anh tìm Diệp Ngưng rồi cùng đi ăn sao? Dạo gần đây anh bận hả, Diệp Ngưng mỗi ngày đều đi ăn cơm với em.”
Chu Mạt nói câu này rõ ràng có ẩn ý, muốn mượn cơ hội này mỉa mai Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần giơ tay sờ đầu Diệp Ngưng, nói: “Mấy ngày này anh bận quá, nhưng anh cũng không nên không quan tâm em.”
“Anh biết thế là tốt rồi, đừng có ỷ vào Diệp Ngưng thật thà mà ức hiếp nha.”
“Sao có thể chứ.”
Cố Dịch Thần nhanh chóng đổi đề tài, “Hai người muốn ăn gì, anh với các em cùng đi…”
“Không cần đâu.”
Diệp Ngưng trực tiếp cự tuyệt, “Nếu anh bận thì về đi.”
Diệp Ngưng rất hay chú ý đến tiểu tiết, ví dụ như tay trái Cố Dịch Thần để trong túi quần, tay phải để sau gáy, còn sờ đầu cô, ai học tâm lý học đều biết, người nào khẩn trương thường hay làm những động tác nhỏ này để che giấu đi sự lo lắng của mình.
Tại sao Cố Dịch Thần lại lo lắng như thế, chỉ sợ lý do chỉ có một, anh ta đang nói dối.
Bánh ngọt này chắc chắn không phải mua cho cô.
Cố Dịch Thần thấy Diệp Ngưng từ chối, biết cô nhất định giận đang giận mình rồi, chẳng lẽ đã bị cô nhận ra điều gì hay sao?
“Tối nay anh rảnh, muốn ăn cơm với em, chúng ta cũng mấy ngày không gặp nhau rồi.”
“Nếu anh muốn ăn cơm với em thì sao ăn xong mới đến, bây giờ mới là 6 rưỡi tối, anh ăn cơm sớm thật.”
Lời nói của Diệp Ngưng sắc bén nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Chu Mạt gửi thấy mùi thuốc súng, sợ hai người này sẽ cãi nhau, cô nàng nhanh chóng kéo tay Diệp Ngưng, “Tớ đói quá, bọn mình đi ăn đi.”
Diệp Ngưng cầm tay Cố Dịch Thần, đưa cho anh ta túi bánh ngọt, “Bọn em ăn cơm sẽ không ăn bánh được nữa, kí túc xá lại không có tủ lạnh, mà bánh để đến mai sẽ hỏng mất, anh mang về ăn đi nhé.”
Nói xong, Diệp Ngưng ôm tay Chu Mạt, kéo cô nàng đi ăn tối.
Cố Dịch Thần nhìn bóng lưng Diệp Ngưng, khẽ nhíu lông mày.
Anh ta ghét nhất là cái tính bình đạm như nước của cô, lúc nào cũng cho anh ta cảm giác cao cao tại thượng, nếu cô không phải là con gái duy nhất của nhà họ Diệp thì sao anh ta phải khép nép cẩn thận thế chứ.
………..
Diệp Ngưng và Chu Mạt gọi hai phần cơm thịt bò, Chu Mạt vừa ăn vừa lén nhìn Diệp Ngưng, muốn nói rồi lại thôi.
Chu Mạt không hiểu tại sao Diệp Ngưng lại tức giận, bình thường tính tình của Diệp Ngưng rất hòa nhã dịu dàng, lúc nói chuyện đều rất nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng vừa nãy cô cảm nhận được trong lời nói của Diệp Ngưng xen lẫn chút nguy hiểm.
“Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Diệp Ngưng cúi đầu nhìn điện thoại, nhàn nhạt lên tiếng.
Cố Dịch Thần gửi cho cô vài tin nhắn, anh ta không hiểu tại sao cô lại tức giận, muốn để cô bình tĩnh một chút, ngày mai tới trường gặp cô, cùng cô đi dạo vòng quanh nói chuyện một chút.
Diệp Ngưng không trả lời, vì cô cũng cảm thấy mình nên dành thời gian để bản thân bình tĩnh lại.
“Cậu với Cố Dịch Thần cãi nhau vì mấy ngày này không gặp mặt sao?”
“Không phải, lúc trước vẫn tốt mà.”
“Vậy tại sao…”
“Lúc đầu anh ấy nói ăn cơm tối xong mới đến, nhất định là không có ý định ăn cơm với tớ, rồi sau đó lại đổi ý là bởi vì cậu nói không được ức hiếp tớ, anh ấy đang chột dạ.”
Chu Mạt trợn tròn mắt: “Cậu nói tớ mới để ý, hình như đúng thế thật, anh ấy ăn cơm xong mới tới tìm cậu, chắc chắn không phải muốn ăn cơm với cậu, mà giống như đến cho có thôi rồi có chuyện gì đó gấp phải đi ngay ấy, còn chỗ bánh kia…tớ thấy lý do kia nghe rất ngượng mồm.”
Chu Mạt và Diệp Ngưng là bạn thân chẳng giấu nhau cái gì, vậy nên Chu Mạt đem hết suy nghĩ của mình nói ra.
“Chắc chắn chỗ bánh đó không phải mua cho tớ.”
Diệp Ngưng ăn một thìa cơm, cảm thấy nhạt như nước ốc.
Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Cố Dịch Thần
【 Ngày mai gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng.】
Dù sao bọn họ yêu nhau 3 năm, cô không muốn vì suy nghĩ của mình mà đã vội vã kết luận.
……………
Sáng hôm sau, Cố Dịch Thần lái xe tới cổng trường đón Diệp Ngưng.
Hôm nay anh ta ăn mặc kĩ càng một chút, áo sơ mi màu xám kết hợp với quần tây màu đen làm tôn lên vóc dáng cao ráo.
Diệp Ngưng bước ra ngoài cổng trường, cô mặc áo hoodie màu trắng, quần jean dáng rộng, cả người tràn đầy khí chất thanh xuân vườn trường, nhưng trong mắt Cố Dịch Thần chỉ là hai chữ: Tầm thường.
Cố Dịch Thần không thích gu ăn mặc này của Diệp Ngưng, cảm thấy cô mặc đồ quá bảo thủ ấu trĩ, anh ta đã nhiều lần nói bóng nói gió, còn nhiều lần mang cô đi mua sắm, muốn cô mặc quần áo sexy gợi cảm một chút, nhưng Diệp Ngưng từ đầu đến cuối chỉ mua áo sơ mi, áo phông và hoodie.
Cố Dịch Thần cảm thấy cô cứ ăn mặc như vậy, người khác không quen chắc chắn sẽ không biết cô là thiên kim tiểu thư giàu có, rõ ràng có thể mua đồ đắt tiền mà lúc nào cũng chỉ mặc đồ từ trên xuống dưới có mấy trăm tệ rẻ tiền.
Trong lòng Cố Dịch Thần tràn đầy ghét bỏ, nhưng lúc Diệp Ngưng đi đến lại nói trái lương tâm, khen cô một câu: “Hôm nay em rất đẹp.”
Diệp Ngưng chỉ cười, Cố Dịch Thần mở cửa ghế phụ cho cô.
Diệp Ngưng ngồi vào xe liền thấy hộp trang sức hoa tai màu đen, mặc dù rất khó thấy, nhưng cô liếc mắt đã nhận ra ngay.
“Em muốn đi đâu?”
Cố Dịch Thần từ từ khởi động xe, cong môi cười hỏi cô.
“Anh tìm nhà hàng nào đó, vừa ăn vừa nói chuyện được không?”
“Hả?” Cố Dịch Thần kinh ngạc nhướng mày, “Em định nói chuyện gì cơ? Sao anh thấy có chút nghiêm trọng nhỉ?”
“Không có, chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà.”
Diệp Ngưng nhìn khung cảnh bên ngoài, mây đen giăng kín bầu trời, tựa như sắp mưa rồi…
Cố Dịch Thần lái xe đến một nhà hàng đồ Tây cao cấp, Diệp Ngưng tháo dây an toàn, mở cửa xe, “Nếu em biết bọn mình tới đây chắc chắn sẽ không mặc đồ tùy tiện như này.”
Bình thường cô đều thích mặc quần áo nhẹ nhàng thoải mái, mà nhà hàng này, ngay cả nhân viên phục vụ mặc đồ lịch sự hơn cô, trên cổ còn thắt nơ, nhìn vào đều thấy tương phản, tự nhiên Diệp Ngưng thấy có chút lạc lõng.
Cố Dịch Thần là người rất hay để ý, chắc chắn cũng sẽ nhận ra điều này, trừ khi – Là anh ta cố ý.
Con người luôn như thế, một khi đã nghi ngờ điều gì chắc chắn sẽ để ý cả những điều khác.
Diệp Ngưng cảm thấy cô không nên nghĩ về Cố Dịch Thần như vậy, có lẽ vì dạo này cô quá stress rồi.
Đi vào nhà hàng, Cố Dịch Thần đưa menu cho Diệp Ngưng, bảo cô gọi đồ trước.
“Em muốn một phần beef steak.”
“Vậy anh cũng ăn giống em.”
Lúc hai người chờ đồ ăn, Cố Dịch Thần hỏi Diệp Ngưng: “Em muốn nói với anh chuyện gì thế?”
Cố Dịch Thần nói giọng nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn cô.
Lời Diệp Ngưng định nói nghẹn trong cổ họng không thể nói ra.
Cô sợ Cố Dịch Thần sẽ nói cô nghi ngờ vớ vẩn, không tin tưởng anh ta, sợ rằng tình cảm của hai người sẽ rạn nứt.
Dù sao tất cả mới chỉ là suy nghĩ của cá nhân cô, cô cũng chưa mắt thấy tai nghe điều gì hết.
“Tiểu Ngưng, dạo này anh thấy em không ổn lắm.”
Diệp Ngưng khẽ nhíu mày, “Sao thế?”
“Anh thấy em hay ngẩn người, dạo này học hành áp lực lắm sao? Có phải vì anh bận mà không quan tâm tới em nên em suy nghĩ lung tung đúng không?”
“…”
Lời cô muốn nói bị Cố Dịch Thần tranh nói trước rồi.
“Thực sự chiều hôm đó anh tới bệnh viện, nếu em không tin anh có thể dẫn em đi, em là bạn gái anh, cùng đi thăm hỏi người ta.”
Cố Dịch Thần vừa cười vừa nói, thấy thái độ thản nhiên cùng nụ cười của anh ta, Diệp Ngưng có chút sầu não.
Có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng còn đôi bông tai thì sao?
Đáy mắt cô sáng lên, nhưng cô cũng không hỏi nữa, nếu thực sự có vấn đề thì chắc chắn thời gian tới Cố Dịch Thần sẽ có biểu hiện khác thường khác.
Hai người ăn xong liền rời đi, Cố Dịch Thần nói muốn dẫn cô đến khu vui chơi.
Diệp Ngưng đứng bên ngoài chờ Cố Dịch Thần đi lấy xe, chợt thấy một chiếc ô tô đen đi tới bên cạnh, cửa xe được mở ra, ngay sau đó có người bước xuống.
Anh mặc tây trang phẳng phiu, trên cổ có thắt cà vạt, cả người toát lên khí chất tự tin mạnh mẽ.
Nhìn thấy anh, Diệp Ngưng vội vàng chào hỏi: “Học trưởng, xin chào.”
Diệp Ngưng không biết nên xưng hô với Tạ Ly thế nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên gọi là học trưởng.
Tạ Ly nhìn cô, “Tới ăn cơm à?”
“Em mới ăn xong ạ.”
Vừa dứt lời thì Cố Dịch Thần đi tới.
Nhìn thấy Tạ Ly, anh ta vội vàng dừng xe, bước xuống.
“Tạ tiên sinh, trùng hợp quá.”
Cố Dịch Thần tươi cười, vươn tay chào hỏi.
Tạ Ly lạnh lùng bắt tay qua loa với anh ta rồi xoay người bước vào nhà hàng.
Chờ Tạ Ly đi rồi, Cố Dịch Thần nhỏ giọng hỏi Diệp Ngưng, “Em quen Tạ Ly sao?”
“Trước đây anh ấy học ở Đại học Ngu.”
Diệp Ngưng không muốn giải thích nhiều, nhưng Cố Dịch Thần sống chết muốn hỏi thêm, “Em có cách nào liên hệ với Tạ Ly không?”
“Anh muốn làm gì?”
“Công ty anh có một hạng mục muốn hợp tác với Tạ Ly nhưng rất khó hẹn gặp, mấy lần anh liên hệ với công ty Tạ Ly nhưng đều bị từ chối.”
Cố Dịch Thần thở dài.
Diệp Ngưng biết trước đây Cố Dịch Thần xây dựng sự nghiệp không dễ dàng, áp lực rất lớn, vì muốn chứng minh thực lực của bản thân mà nỗ lực không ngừng, làm việc như bán mạng vậy, nhìn anh ta như thế cô cũng rất đau lòng.
“Mấy hôm trước em có add Wechat với Tạ Ly, nếu anh cần thì em đưa cho.”
Nghe tới đây, ánh mắt Cố Dịch Thần sáng lên, “Sao em lại có Wechat của Tạ Ly?”
Thấy phản ứng của anh ta, Diệp Ngưng thấy rất khác thường, không phải bạn trai mà biết bạn gái mình thêm Wechat với người con trai khác sẽ ghen lồng ghen lộn lên sao, nhưng Cố Dịch Thần lại còn vui vẻ như vậy.
“Em gặp đàn anh Tạ hôm tham gia tọa đàm của giáo sư Tần, rồi sau đó add Wechat của nhau thôi.”
Trong lòng Diệp Ngưng còn hoài nghi nên cũng không nói rõ với Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần “Ồ” một tiếng, trong lòng tiếc muốn chết.
Nếu biết hôm đó Tạ Ly cũng tham gia anh ta sẽ đi cùng Diệp Ngưng.
“Vậy em gửi nick Wechat của Tạ Ly cho anh đi.”
Diệp Ngưng tìm nick Wechat của Tạ Ly đưa cho Cố Dịch Thần.
Cô thấy mình tự tiện cho Cố Dịch Thần nick Wechat của Tạ Ly không hay lắm, vậy nên nhắn tin cho Tạ Ly.
【Đàn anh, xin chào, em là Diệp Ngưng. Bạn trai em muốn liên hệ với anh, xem hai công ty có cơ hội hợp tác với nhau không. Vì vậy mà em đã cho anh ấy tài khoản Wechat của anh, làm phiền anh rồi ạ, em xin lỗi.】