- Ngươi bị gì mà ngớ người ra vậy?
Chợt hoàn hồn lại, Châu Khương giật nảy mình ngã ra đằng sau vì bị Băng Cẩn đột nhiên dí sát mặt.
- Ta mới phải là người hỏi cô bị gì đấy! Tự nhiên dí sát vào mặt người ta...
- Thì sao? Ngươi đang ngại đấy à? - Băng Cẩn thấy mặt Châu Khương đột nhiên đỏ đỏ lên, liền lấy làm thích thú, chạy đến gần chọc ghẹo.
- Sao ta lại phải ngại chứ! - Hắn cố phản bác lại, đúng thật là bây giờ cô đang làm cảm xúc của hắn rối tung lên thành một cuộn len bị làm cho rối tung lên vậy.
- Vậy là không phải do ta dí sát mặt ngươi nên ngại à?
- Sao ta lại phải ngại cô chứ!
- Vậy à? Ta tưởng ngươi thích ta, tưởng là nắm được thóp của ngươi rồi.
Băng Cẩn nói ra suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn, không có gì phải giấu diếm cái suy nghĩ khiến người ta hiểu lầm này cả. Châu Khương thấy vậy, liền thở phào, biết ơn ông trời vì đã khiến cô đứng xa ra một tí. Liền lấy lại cái phong độ cao cao tại thượng dữ dằn bình thường, lên tiếng trêu ghẹo cô.
- Sao ta lại để cho cô nằm được thóp của mình dễ như vậy chứ. Vả lại...sao ta lại phải đi thích một nữ nhân tính tình như đàn ông như cô, hão huyền.
- Này! Ta thì sao chứ! Ta là đại công chúa của Viễn Sơn đấy nhé! Một tên tướng quân nhỏ bé như ngươi mới là người nằm mơ mới được ta dành tình cảm cho thì có!
Châu Khương cũng chẳng phải hạng vừa, đứng lên đi về phía cô, đứng gần lại cô, cố ý để cho cô phải ngước đầu lên nhìn mình.
- Xin lỗi công chúa. Nhưng ta cũng là đại tướng quân của Viễn Sơn, là người giỏi võ công nhất chẳng thua kém những người có dòng máu hoàng thất đâu.
- Ngươi....
Cô không thể cãi lại được, mà dù có đánh nhau thì cô cũng bị hắn nhỉnh hơn vài phần. Người mà có thể đánh ngang với người mang dòng máu của hoàng thất thì theo như cô biết chỉ có tên trước mặt cô, đã vậy còn nhỉnh hơn cô nữa chứ, nghĩ đã là thấy ghét rồi.
- Thời của ngươi chỉ ở lúc này thôi. Đợi vài năm nữa xem, tiểu nhân nhà ngươi chắc chắn sẽ bại dưới tay ta.
- Vậy thì...xin lúc đó công chúa chỉ giáo tên tiểu nhân này thêm.
Cả hai cùng đọ mắt xem ai là người lì hơn, cô chắc chắn không thể nào thắng hắn được rồi, dù sao mấy cái trò mắt mũi này cô cũng chẳng thắng được ai, đọ chưa được một nén hương lả đã đau hết cả mắt.
Đẩy hắn sang một bên, rồi bảo.
- Lưu manh!
- Này! Đường Băng Cẩn! Đừng nghĩ vì cô là công chúa mà ta phải nể cô, còn dám gọi ta là lưu manh!
- Cái thứ lão tướng quân...Lêu...lêu...lêu....
- Cô.... Đường Băng Cẩn! Cô đừng tưởng còn nhỏ mà bày đặt chê bai ta! Cô cũng chỉ là con nhóc đáng tuổi cháu ta thôi!
- Cháu ngươi! Hơ...! Châu Khương! Còn thiếu một con nữa mới tròn 12 con giáp mà ngươi bảo ta đáng tuổi cháu ngươi!? Có thì ta cũng không dám nhận thúc thúc như ngươi.
- Cô...!
- Dừng lại!
Từ phía cửa, Thiên Long đột nhiên xuất hiện, hét ầm lên ngăn hai cái loa phát thanh lại, Tiểu Ngôn dìu hắn đứng bên cạnh đã tỏ ra vẻ mặt chán nản từ lúc nào. Vừa thấy cả hai, cô liền chạy ngay đến ôm ngay Thiên Long cầu cứu. Nói thật là bây giờ trông hắn cứ như một tên nghiện vậy, đi đứng chẳng ra vào đâu, chả biết hôm nọ hắn đã uống ở đâu mà tới bây giờ vẫn chưa giải được hết rượu. Cô vừa ôm hắn thì đã bị hắn phũ phàng đẩy ra sang một bên, ngó qua ngó lại chẳng thấy người đâu, liền hỏi.
- Ca! Tịch đâu rồi!
- Tới bây giờ còn nhớ được tới cậu ta. Không biết là cậu bị ngốc hay bị điên nữa. - Châu Khương đáp lại, sẵn tiện trả lời câu hỏi. - Đang ở dưới bếp pha trà gừng mật ong, lát sẽ ghé qua đây đưa một ít cho nhóc công chúa kia nên không cần lo.
Băng Cẩn đứng đằng xa nghe hắn nói mà muốn nổi khùng lên, cô từ nhỏ đã chẳng thích nổi cái danh công chúa này, nhưng cũng nhờ có cái danh công chúa này mà cô mới được đi làm loạn đủ nơi, coi như là bất đắc dĩ phải nhận, vậy mà chẳng hiểu sao, chỉ có cái tên Châu Khương này là lại suốt ngày đi trêu cái danh công chúa này của cô, làm cô muốn đấm hắn chết đi được.
Nghe được tin Tịch không có ở đây, hắn liền cười mỉm nhìn Châu Khương. Châu Khương lấy làm kì lạ, liền hỏi.
- Không phải là đang lo cho hắn sao? Sao lại cười đểu nhìn ta? Nhìn gớm chết đi được...
Chưa nói hết câu, đột nhiên Thiên Long buông tay Tiểu Ngôn ra, tự đi đến chỗ Châu Khương, nắm lấy tay hắn, trong cơn mê man, không ý thức được bản thân được đang làm gì, liền chất vấn Châu Khương một cách thiếu suy nghĩ.
- Ca à!...Rốt cục...làm sao mà ca với đệ ấy lại biết được nhau....Làm sao ca lại biết được Tịch vậy hả!!!?