Cô còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm.
Cô phải nhanh chóng tốt nghiệp, kiếm tiền, đối với sự qua đời của mẹ, trong lòng cô vẫn luôn hoài nghi, hoài nghi không biết có phải mẹ kế đã giở trò quỷ gì không.
Bà ngoại trước lúc ra đi, còn kéo tay cô, nhắc cô tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ.
Trước khi những chuyện này làm xong, cô không có thời gian cũng như tâm trạng để mà yêu hay kết hôn.
Nghe vậy, Đoàn Hồng Huyên im lặng một hồi.
Trong sự im lặng dị thường, tim Ngải Tử Lam bất an vô cớ, thầm cắn cắn môi, “Anh Đoạn nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin đi trước.”
Cô nghĩ trước khi Đoàn Hồng Huyên nổi giận, tốt nhất nên sớm rời khỏi nơi này.
“Cô Ngải.” Đoàn Hồng Huyên trầm giọng kêu cô.
Nằm ngoài dự liệu của cô, hắn không hề tức giận, ngược lại rất là bình tĩnh nhìn cô: “Suy nghĩ của cô tôi có thể hiểu. Nhưng,”
Tim cô nghẹn tới cổ họng.
“Nếu sau khi kết hôn có thêm một người giúp cô chia sẻ buồn lo, nguyện vì cô làm tất cả, cô có muốn suy nghĩ lại chút không?”
Hắn nói cái gì
Ngải Tử Lam trong nháy mắt ngây ra, ngước mắt nhìn, từ đôi mắt sâu thẳm của hắn, lại thấy mơ hồ có chút nhu tình, tim cô đã bị người khác làm cho khẽ xao động rồi.
Cô trước giờ chưa từng nghe qua ai nói, rằng muốn giúp cô chia sẻ nỗi buồn lo, nguyện làm tất cả vì cô.
Từ đó đến giờ, tất cả những nỗi đau khổ, đều là một mình cô âm thầm chịu đựng.
Nước mắt, không kìm nén được trào lên nơi khóe mắt.
Hắn đưa tay, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi kia: “Đừng khóc.”
Giọt nước mắt lóng lánh kia, hắn nhìn thấy mà tim nhói đau, giờ phút này, hắn quyết định, bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ người con gái bị người nhà tìm mọi cách chèn ép này.
“Thế nào?”
Khoảnh khắc im lặng
10 giây
30 giây
Một phút trôi qua, đang khi ánh mắt Đoàn Hồng Huyên càng lúc càng u tối, cho rằng cô muốn từ chối, Ngải Tử Lam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trong trẻo mà kiên định: “Tôi nhận lời.”
Trong khoảnh khắc, nét mặt căng thẳng của người đàn ông kia đột nhiên giãn ra.
Hắn hé môi, để lộ ra nụ cười khiến chúng sinh điên đảo.
“Vậy được rồi, chút nữa chúng ta liền đi lấy giấy phép.”
Bàn tay lớn trấn an đặt lên vai Ngải Tử Lam, hắn lên giọng bất kinh nói: “Yên tâm, sau khi kết hôn, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho những người một nhà kia ăn hiếp cô.”
Ban nãy thái độ của người một nhà đối với cô, hắn cũng nhìn thấy, hắn tuyệt sẽ không để cho vợ mình bị kẻ khác bắt nạt.
Nghe thấy lời hứa hẹn điềm đạm mà kiên định của hắn, Ngải Tử Lam nếu nói không cảm động thì là không thể nào.
Nhưng càng như vậy, trong lòng nàng càng áy náy.
“Nhưng, tôi không hề yêu anh. Anh không cảm thấy như vậy là không công bằng với anh sao?”
Cô không muốn gạt hắn.
“Không sao, tôi sẽ khiến cho cô yêu tôi.”
Giọng tự tin mà chắc chắn vang lên, Ngải Tử Lam nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của hắn, trong lòng bất giác yên tâm xuống.