Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi

Chương 20: Chương 20: Hắn tức giận rồi 2




Ông chủ nhà hàng tới tiếp đón, vừa thấy Đoàn Hồng Huyên, liền ân cần khom lưng: “Đoàn tổng, cậu đến rồi, mời bên này. Vị trí yêu thích nhất của cậu tôi đã giữ lại rồi.”

Ông chủ đích thân dẫn hai người tới vị trí trong cùng.

Khác với bên ngoài, bên trong cửa hàng trang trí này rất đặc biệt, loại này rất tự nhiên rất cổ xưa, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Trong lúc đợi đồ ăn, Ngải Tử Lam cẩn thận ngước lên: “Mà, anh Đoàn, ăn xong, cục Dân Chính có khả năng sắp đóng cửa rồi.”

Cô nhớ cục Dân Chính 5h30’ đóng cửa rồi, bây giờ đã là 5h mười mấy rồi.

“Không sao,” Đoàn Hồng Huyên không chút hoang mang nhìn cô, không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, cảm thấy trong ánh mắt hắn có hiện lên nét cười.

Buồn cười sao? Ngải Tử Lam cảm thấy có chút kỳ quái, cảm thấy lời này có chỗ nào đáng cười đâu.

“Tôi đã chào hỏi rồi.”

“A” cô có chút không phản ứng kịp.

“Cục Dân Chính bên đó.”

Đoàn Hồng Huyên lại thêm một câu Ngải Tử Lam lúc này mới biết hắn đang nói cái gì, bất giác hơi đỏ mặt.

Cô vốn là một người thông minh, không hiểu sao, khi đối diện với hắn não lại ngắn như vậy.

Rất nhanh thức ăn đã được đem lên, là những đồ ăn rất bình thường, rau xanh, thịt xào, nấm, đậu hũ….Nhưng mỗi kiểu, đều có thể cảm nhận được hương vị giản dị. Tràn đầy sự ấm áp, nhanh chóng dọc theo đầu lưỡi, tuôn vào tim.

Bữa cơm này, Ngải Tử Lam rất là hài lòng.

Cô không thể không bội phục con mắt chọn nhà hàng của Đoàn Hồng Huyên, cô còn thắc mắc rằng người có thân phận địa vị như hắn sao lại có thể không chớp mắt chọn ngay một nhà hàng nhỏ như vậy, thì ra trong này có mỹ vị.

Vừa ăn xong, liền bị Đoàn Hồng Huyên thúc giục lên xe.

Bị một đường túm lấy đẩy vô xe, Ngải Tử Lam vẫn có chút bất mãn: “Không phải là đã chào hỏi cục Dân Chính rồi sao?” gấp gì chứ.

Đoàn Hồng Huyên liếc cô, lên xe, hung hăng đóng cửa.

“Cưới vợ, có thể không gấp sao?”

Ngải Tử Lam lần này quả thực nghẹn lời.

Không hiểu sao, nhìn bộ mặt lạnh lùng kiêu ngạo bức người của hắn, luôn cảm thấy, hắn rất ngại ngùng khi nói câu này, thế nhưng cũng có một loại cảm giác tự hào khó nói thành lời.

Rốt cuộc cũng đã đến cổng cục Dân Chính.

Hia người còn chưa kịp xuống xe, một người đàn ông nhỏ gầy đi giày da đi tới trước cửa xe.

“Đoàn thiếu gia, cậu cuối cùng cũng tới rồi. Đây chính là thiếu phu nhân” trợ lý Lý nói rồi, nhìn về phía Ngải Tử Lam thăm dò.

“Chậc chậc, thiếu phu nhân thật đoan trang, khuôn mặt này, làn da này”

Còn chưa dứt lời, Đoàn Hồng Huyên đã một tay ôm Ngải Tử Lam vào lòng, ngẩng đầu trừng mắt không vui liếc hắn: “Cút.”

Ngải Tử Lam bị hắn ấn chặt, sát chặt vào bộ ngực rắn chắc của hắn, cảm thấy có chút khó thở.

Đang khi cô cảm thấy có chút khó chịu, giọng ấm ức của trợ lý Lý vang lên: “Đoàn thiếu gia thật đúng là thấy sắc quên nghĩa, người ta đến là đưa cho cậu cuốn hộ khẩu, Đoàn thiếu gia nếu nghi ngờ tôi ngắm vợ của cậu, tôi đi là được chứ gì.”

Giọng giả bộ đáng thương kia Ngải Tử Lam nghe được không khỏi buồn cười.

“Quay lại” Đoàn Hồng Huyên khẽ gằn giọng: “Để hộ khẩu lại đây rồi cút.”

Trợ lý Lý nghẹn họng.

Đoàn thiếu gia cậu có cần phải lạnh lùng vô tình như vậy không hả.

Đoàn Hồng Huyên đơn giản là đoạt lấy cuốn hộ khẩu từ tay anh ta, sau khi đoạt xong ôm Ngải Tử Lam xuống xe.

Trên đường đi, che kín mít Ngải Tử Lam, như sợ người ta nhìn mất vậy.

Trợ lý Lý đi theo sau liên tục thở dài.

Không khỏi cảm khái rằng nhân tâm không cổ, thấy sắc quên bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.