Triệu Vy tắm xong đi xuống lầu đã thấy Hàn Chấn Phong dọn đồ ăn ra bàn. Những món ăn đủ hương đủ vị được trang trí đẹp mắt khiến Triệu Vy chỉ muốn thật nhanh lấp đầy chiếc bụng đói của mình. Hàn Chấn Phong bưng bát canh soup ra đặt lên bàn, nghe tiếng động liền biết Triệu Vy đến. Anh cởi tạp dề rồi nhìn về phía cô ngoắc tay:
“Mau lại đây ăn đi bảo bối!”
Triệu Vy vui vẻ đi đến ngồi vào bàn. Hàn Chấn Phong kéo ghế ngồi phía đối diện, anh lấy chén xúc cơm cho Triệu Vy.
“Em nếm thử một chút xem có vừa miệng không.”
Triệu Vy nhận lấy chén cơm, cô nhìn một bàn đầy thức ăn, khoé miệng ánh lên nụ cười xinh xắn:
“Món ăn anh làm chắc chắn phải ngon rồi,không cần nếm cũng biết.”
Hàn Chấn Phong như có nước mát tưới vào lòng, anh gắp cho cô một miếng thịt chiên giòn, nói:
“Bảo bối thật đáng yêu! Em ngoan ăn thử xem tôi muốn nghe nhận xét khi em ăn đồ ăn vào miệng.”
Triệu Vy nhận miếng thịt rồi cho vào miệng. Da thịt giòn rụm, thịt chiên bằng nồi không dầu nên rất ráo không ướt. Hương vị mằn mặn có chút cay hoà huyện lại khiến Triệu Vy muốn ăn thêm miếng nữa. Cô vừa nhai vừa giơ ngón cái biểu thị Like lên với anh. Đồ ăn nuốt xuống cô liền háo hức:
“Thấy chưa, tôi đã nói là ngon rồi mà! Chấn Phong sau này nếu anh rảnh hãy nấu thêm nữa nhé! Nếu được thì dạy tôi nữa! Thật sự là ngon lắm đấy, hôm nay tôi sẽ ăn cho hết luôn.”
Hàn Chấn Phong véo nhẹ má cô, gắp thêm cho cô chút thịt cùng rau xanh. Anh cũng bắt đầu ăn cơm.
“Nếu ngon như vậy thì ăn nhiều vào. Tôi muốn em có da thịt một chút, em ốm quá nếu làm gì quá sức thì sẽ ngất xỉu mất.”
Triệu Vy nghe vậy đôi mắt tròn xoe nhìn anh rồi hỏi:
“Làm gì mà quá sức cơ. Tôi thấy tôi cũng chẳng ốm bao nhiêu đâu.”
Hàn Chấn Phong cười cười, anh nhìn bộ dáng ăn ngon của cô thì cảm thấy rất đáng yêu bèn trêu chọc:
“Làm cái gì quá sức sao? Để tôi nói cho em nghe. Em chính là cần ăn nhiều, em xem mỗi lần lâm trận đến lúc cao trào em lại ngất đi khiến nơi đó của tôi thật sự vô cùng khó chịu. Nếu tôi không đánh thức em dậy giúp em ổn định lại để tiếp tục thì không chừng bây giờ tôi liệt mất vì không xuất ra được. Bảo bối! Ngoan ngoãn ăn thật nhiều để cùng tôi chiến đấu nào.”
Triệu Vy nhai cơm nghe anh nói mà muốn sặc hên là cô đã kiềm lại. Húp một chút canh, cô trừng mắt nói với Hàn Chấn Phong:
“Nếu không tại anh luôn hành người ta đến rã người thì tôi đâu có ngất. Không thể trách tôi nha, nếu anh nhẹ lại một chút thì tôi sẽ không ngất á. Tôi rất khoẻ đó!”
Hàn Chấn Phong chống cằm nhìn cô, khuôn miệng ranh mãnh tiếp tục phát ra lời chọc ghẹo:
“Ồ khoẻ vậy sao? Vậy là do tôi không biết sức thật sự của em à?. Nếu đã thế thì tối nay chúng ta làm một chút, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn để em theo tôi đến đỉnh nhé! Đêm nay để em chủ động hết có được không bảo bối?”
Triệu Vy cả khuôn mặt ửng hồng như chiều hoàng hôn. Người đàn ông này nếu có cớ trêu chọc liền không đứng đắn mà chọc ghẹo cô. Anh làm sao có thể nói thoải mái cái chuyện đó thế không biết, lỡ ai nghe thấy thì sao, mặt cô giấu vào đâu đây?”
Đôi mắt đen láy to tròn tiếp tục trừng lớn. Triệu Vy cảnh cáo:
“Anh mau im lặng! Đừng nói những chuyện đó ở đây, sẽ có người nghe thấy mất.”
Hàn Chấn Phong yêu thương nhìn cô. Anh nói:
“Bây giờ tôi cho người làm về cả rồi. Quản gia cũng được trở về rồi nên em không phải ngại. Quanh đây không có ai cả.”
Triệu Vy khẽ bặm môi hờn giận, cúi đầu tiếp tục ăn cơm nhưng trong tâm chỉ muốn lấy kim khâu cái miệng xấu xa của người đàn ông ngồi đối diện mình lại. Hàn Chấn Phong tiếp tục ăn cơm, tay vẫn gắp hết món này đến món khác cho Triệu Vy. Nhìn cô ăn ngon mà anh thấy thật vui vẻ, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian về nhà sớm nhiều hơn để nấu cơm cho bảo bối nhỏ ăn.
Triệu Vy mặc một chiếc đầm voan hai dây xếp ly phần ngực hơi rộng nên lúc ăn bầu ngực cô cứ ẩn hiện. Hàn Chấn Phong đã chú ý đến nó nãy giờ, ánh mắt anh hiện lên tia dục vọng nhưng kiềm chế lại. Anh muốn để cô ăn ngon rồi mới đến mình thưởng thức món chính vì vậy bản thân ăn rất ít, chỉ gắp cho Triệu Vy. Bỗng dưng trong đầu anh loé lên tia suy nghĩ đen tối, anh nói:
“Bảo bối! Hôm nay chúng ta đổi chỗ một chút.”
Triệu Vy ngây ngô hỏi lại:
“Chỗ nào cơ? Mà là chỗ gì?”
Hàn Chấn Phong thấy Triệu Vy từng bước sa vào bẫy, giọng nói ma mị tiếp tục phát lên:
“Chỗ làm tình! Tối nay thử ở nhà bếp đi. Em có thể vừa làm vừa ăn luôn, tôi sẽ đút cho em.”
Triệu Vy lần này còn sốc hơn lần trước cô nếu không kiềm lại có lẽ đã phun cả miệng canh ra bàn. Vội lấy khăn giấy lau miệng, cô lắp bắp chỉ tay vào Hàn Chấn Phong:
“Anh…anh làm…làm sao lại có suy nghĩ này, đồ biến thái.”
Hàn Chấn Phong rời chỗ ngồi đi sang chỗ Triệu Vy kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống
“Có sao đâu bảo bối! Chúng ta thử chút đi tôi muốn nhìn em thoả thân mặc tạp dề. Bảo bối à! Em đẹp như vậy nếu chỉ mặc mỗi tạp dề không thì có lẽ sẽ rất quyến rũ.”
Triệu Vy mặt tai đỏ bừng. Cô chống tay lên ngực Hàn Chấn Phong khi anh đang áp sát mình, nuốt nước bọt khẽ nói:
“Anh đừng có như vậy mà. Thật là biến thái!”
Hàn Chấn Phong kéo cô sát lại, hôn lên mu bàn tay nhỏ xinh rồi lại thì thầm vào lỗ tai của thiếu nữ:
“Tôi chỉ biến thái với một mình em! Chốt đơn nhé, tối nay chúng ta làm ở đây.”
Triệu Vy không biết phải nói sao. Cô cũng đang ngại đây, phòng bếp…. Lỡ đang làm có ai thì sao. Hàn Chấn Phong sao lại nghĩ như thế được. Cô nhìn khuôn mặt điển trai nhưng nghĩ đến lời nói ranh mãnh của anh liền thẹn quá hoá giận. Không thèm đôi co với anh nữa, cô tiếp tục ăn nhưng ăn một cách vội vàng như là đang trút giận. Hàn Chấn Phong bật cười với hành động trẻ con của Triệu Vy, bàn tay to lớn vuốt nhẹ làn tóc mềm mại thơm tho, im lặng chờ cô ăn xong bữa tối.
Ăn xong Triệu Vy được Hàn Chấn Phong dâng trái cây tráng miệng ra bàn. Cô lập tức nhận lấy. Bụng vì ăn quá nhiều mà no căng lên làm cô chẳng muốn làm gì cả. Hàn Chấn Phong rửa chén xong đi ra bàn, Triệu Vy đút cho anh một miếng xoài. Hàn Chấn Phong gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô:
“Hết giận rồi sao?”
Triệu Vy “hứ” một tiếng không thèm nhìn anh nữa. Hàn Chấn Phong ôm cô, anh dụ dỗ:
“Vy, em xem hôm nay tôi nấu ăn cho em, em ăn ngon như vậy, có phải nên thưởng cho tôi một chút không?”
Triệu Vy nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông. Khuôn mặt hơi ửng hồng, nhỏ giọng hỏi:
“Anh…anh muốn thưởng cái gì?”
Hàn Chấn Phong điểm một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn của Triệu Vy. Anh thì thầm:
“Là chuyện lúc nãy tôi nói với em đó! Chúng ta thử làm ở bếp đi. Được không em?”
Triệu Vy cắn cắn môi dưới. Cô ái ngại nhìn anh lo lắng:
“Nhưng…nhưng như vậy có ai thấy không? Lỡ có người vô bất ngờ thì sao? Ở đây…ở đây …. không được đâu…”
Hàn Chấn Phong vuốt ve gò má mịn màng. Anh dịu dàng cất tiếng:
“Bây giờ không có lệnh của tôi không ai được đi vào cả. Đừng sợ! Thử một cảm giác mới đi, tôi muốn nhìn em trong nhiều bộ dáng khác nhau. Có tôi ở đây rồi!”
Triệu Vy đắn đo suy nghĩ một lúc sau đó cúi thấp mặt miệng khẽ mấp máy:
“Được rồi!…vậy …vậy tối nay làm ở đây…”
Sau đó không biết giấu mặt vào đầu liền lấy tay che lại. Hàn Chấn Phong bật cười trước hành động của cô. Anh xoa đầu cô, vẻ mặt đạt được ý nguyện:
“Ngoan đừng sợ! Đêm nay tôi sẽ nhẹ nhàng, không để em ngất đi trước.”
Triệu Vy chu môi đấm lên người anh:
“Anh xấu xa quá đi mất!”
Hàn Chấn Phong cười lớn rồi dỗ dành Triệu Vy một chút. Triệu Vy ở phòng khách xem tivi còn Hàn Chấn Phong đã lên phòng tắm rửa. Cả hai ai cũng hồi hộp xen kẽ mong đợi vào một cuộc yêu đầy nóng bỏng tối nay tại căn bếp….